Thứ Bảy, 11 tháng 11, 2017

2011 Nov

TITLE: Hoàn hảo?
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 11/29/2011 05:09 pm
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


 Dân ta có cái lối lý luận rất mất thời gian (nghe) kiểu: mày bảo cô ta ngu ngốc là không đúng, da cô ta trắng thế cơ mà.

Đại loại chẳng liên quan gì.

Còn mình thì muốn nói chuyện liên quan.

Chả là trưa đi ăn cơm nghe mấy đứa nói chuyện thi Cặp đôi hoàn hảo. Hỏi anh có xem không? Đại loại anh chỉ biết vài cái tên.

Tối về đọc báo (mạng) thấy rộ lên nghi án dàn xếp kết quả. Do chị Siu lỡ miệng nói vào micro cho bàn dân thiên hạ nghe thấy

Bèn đọc mấy comments xem sao. Ngoài nhiều ý kiến cho rằng có sự dàn xếp theo kịch bản dựng sẵn, có rất nhiều ý kiến viết theo lối phản đối, rằng cặp Linh Xoay kém hơn cặp Ngọc Ngọc kia và dàn xếp loại cũng đúng.

Ăn gian mà trúng ý mình thì vẫn OK?!

Mà ban bánh khảo kia nữa, nếu cặp nọ đáng bị loại thì còn nhọc công dàn xếp làm gì? Rõ chắc như cua gạch.

Chỉ có lòng tự trọng là không thấy ai nhắc đến ...



TITLE: Một câu chuyện
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 11/23/2011 04:53 pm
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


Người Hàn quốc thích tạo ra bi kịch
Người Trung quốc thích tạo ra truyền thuyết
Người Việt nam thích tạo ra anh hùng
(Dân gian hiện đại)


Mấy câu trên chắc nói về chuyện phim ảnh nhiều hơn?!

Cách đây mấy năm mình có đọc được một câu chuyện từ TQ. Kể về một cô giáo trẻ, bắt đầu từ sự gạ tình của tay trưởng phòng giáo dục huyện, cuối cùng đã quyết định hành nghề bán thân để kiếm tiền dựng cho các em học sinh một ngôi trường nhỏ.

Câu chuyện, kèm theo cả ảnh chụp, được nói rằng là chuyện có thật. Thu được khá nhiều nước mắt, trước khi (lại) được nói thực ra là sáng tác của một nhà văn trẻ, tài năng và tai tiếng.

Hôm nay mình lại đọc được một chuyện "có thật" nữa từ TQ.

Không muốn bàn chuyện thật giả, chỉ muốn chép cho dân VN đọc.

Câu chuyện nhan đề: 


Trên một chuyến xe khách

Một chiếc xe bus chở đầy khách đang chạy trên đường đồi.

Giữa đường, ba thằng du côn có vũ khí để mắt tới cô lái xe xinh đẹp. Chúng bắt cô dừng xe và muốn “vui vẻ” với cô.

Tất nhiên là cô lái xe kêu cứu, nhưng tất cả hành khách trên xe chỉ đáp lại bằng sự im lặng.

Lúc ấy một người đàn ông trung niên nom yếu ớt tiến lên yêu cầu ba tên du côn dừng tay; nhưng ông đã bị chúng đánh đập. Ông rất giận dữ và lớn tiếng kêu gọi các hành khách khác ngăn hành động man rợ kia lại nhưng chẳng ai hưởng ứng. Và cô lái xe bị ba tên côn đồ lôi vào bụi rậm bên đường.

Một giờ sau, ba tên du côn và cô lái xe tơi tả trở về xe và cô sẵn sàng cầm lái tiếp tục lên đường…

“Này ông kia, ông xuống xe đi!” cô lái xe la lên với người đàn ông vừa tìm cách giúp mình.

Người đàn ông sững sờ, nói:

“Cô làm sao thế? Tôi mới vừa tìm cách cứu cô, tôi làm thế là sai à?”

“Cứu tôi ư? Ông đã làm gì để cứu tôi chứ?”

Cô lái xe vặn lại, và vài hành khách bình thản cười.

Người đàn ông thật sự tức giận. Dù ông đã không có khả năng cứu cô, nhưng ông không nên bị đối xử như thế chứ. Ông từ chối xuống xe, và nói: “Tôi đã trả tiền đi xe nên tôi có quyền ở lại xe.”

Cô lái xe nhăn mặt nói: “Nếu ông không xuống, xe sẽ không chạy.”

Điều bất ngờ là hành khách, vốn lờ lảng hành động man rợ mới đây của bọn du côn, bỗng nhao nhao đồng lòng yêu cầu người đàn ông xuống xe, họ nói:

“Ông ra khỏi xe đi, chúng tôi có nhiều công chuyện đang chờ và không thể trì hoãn thêm chút nào nữa!”

Một vài hành khách khỏe hơn tìm cách lôi người đàn ông xuống xe.

Ba tên du côn mỉm cười với nhau một cách ranh mãnh và bình luận: “Chắc tụi mình đã phục vụ cô nàng ra trò đấy nhỉ!”

Sau nhiều lời qua tiếng lại, hành lý của người đàn ông bị ném qua cửa sổ và ông bị đẩy ra khỏi xe.

Chiếc xe bus lại khởi tiếp hành trình. Cô lái xe vuốt lại tóc tai và vặn radio lên hết cỡ.

Xe lên đến đỉnh đồi và ngoặt một cái chuẩn bị xuống đồi. Phía tay phải xe là một vực thẳm sâu hun hút.

Tốc độ của xe bus tăng dần. Gương mặt cô lái xe bình thản, hai bàn tay giữ chặt vô lăng. Nước mắt trào ra trong hai mắt cô.

Một tên du côn nhận thấy có gì không ổn, hắn nói với cô lái xe:

“Chạy chậm thôi, cô định làm gì thế hả?”

The driver said nothing, but the bus traveled faster and faster.

Tên du côn tìm cách giằng lấy vô lăng, nhưng chiếc xe bus lao ra ngoài vực như mũi tên bật khỏi cây cung.

Hôm sau, báo địa phương loan tin một tai nạn bi thảm xảy ra ở vùng “Phục Hổ Sơn”.

Một chiếc xe cỡ trung rơi xuống vực, tài xế và 13 hành khách đều thiệt mạng.

Người đàn ông đã bị đuổi xuống xe đọc tờ báo và khóc. Không ai biết ông khóc cái gì và vì sao mà khóc!

Bạn có biết vì sao ông ta khóc?

Nếu bạn có trên xe bus, bạn có đứng lên như người đàn ông kia?

Chúng ta cần những người như ông để tạo nên và duy trì một xã hội bình thường!

Khi ta đối xử với người khác bằng cả tấm lòng, ta sẽ nhận được hơi ấm và tình yêu từ mọi người!

Đây là một câu chuyện rất bi thảm. Bạn sẽ làm gì nếu bạn là người lái xe?



TITLE: In time
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 11/20/2011 06:52 am
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


 "In time" là tên một bộ phim Mỹ.

Phim mới, 2011.

Phim Mỹ, ý mình không định nói điều này, dù đó đúng là a movie made in USA.

Ý mình là:

Phim Tây, làm như thật
Phim ta, cảnh thật làm như láo
Phim Mỹ, chuyện láo làm như thật

Thôi, không định spoil.

Hay là, đổi ý, tám tí, hihi.

Chuyện loài người, (ngày mải ngày mai?), chỉ lớn đến 25 tuổi. Sau đó thì sao?

Giữ mãi vẻ ngoài đó. Còn sống được bao nhiêu (năm, ngày, giờ, phút, giây) nữa thì tuỳ thuộc thời gian họ sở hữu.

Mọi thứ quy ra thóc (= thời gian). Bạn đi làm? Nhận lương 30 giờ cho một ca nhé? Cà phê ư? Trả 5 phút cho mỗi cốc!

Nói theo kiểu VN, xoá đói, hehe. Người ta có thể nghèo, nhưng không được đói. Thời gian về 0, bạn kết thúc. Người giàu dường như bất tử. Người nghèo có thể chết không lâu sau lần sinh nhật thứ 25.

Hãy kiếm thời gian.
Hãy tiêu thời gian.
Tặng thời gian cho nhau.
Và cướp thời gian của nhau.


Cái bọn đế quốc giãy chết này! Ý tưởng nghĩ ra thật điên rồ. Mà thể hiện bằng một cách cũng thật thú vị. (Be foolish ).

Mình đoán nhà biên kịch phim này (kiêm đạo diễn, Andrew Niccol) sẽ bị các diễn viên già tẩy chay. Họ không có chỗ trong phim.

Một nhà tài phiệt trong phim tự giới thiệu thế này: tôi 25 tuổi được 85 năm, đây là mẹ tôi, đây là vợ tôi và đây là con gái tôi:


Mình đoán nữa, phụ nữ sẽ cực kỳ tán thưởng ý tưởng này, haha.

Điều này còn đem lại cho bộ phim một vẻ dễ thương khó tả. Vai chính Justin TimberlakeAmanda Seyfried.





Riêng mình, mê cái ý tưởng tất cả quy đổi ra thời gian.

Thời gian là khái niệm hay nhất mà con người (ever) nghĩ ra.


Nhưng, thật nguy hiểm khi con người di chuyển với tất cả những gì họ có.

Càng giàu, lo sợ càng lớn. Tiếp xúc người - người tiềm ẩn nguy cơ chiếm đoạt.
Càng nghèo, kích thích càng lớn. Khi giây cuối đời mình cứ lừng lững đến gần.


Thật thú vị, một hành động bình thường cũng tiết lộ thân phận con người. Người giàu không bao giờ chạy.

Chẳng phải bạn có quá nhiều thời gian hay sao, việc gì vội vã?

(Đến đây không khỏi nghĩ đến một vấn đề ngu ngốc của loài người: giết thời gian. Và một giả tạo của loài người: thời gian là vàng bạc. Thời sinh viên tụi bạn mình hay nói: thời gian là vàng nhưng vàng thì ta không có còn thời gian vô khối, hihi.)

Người nghèo lại thường phải chạy. Vì họ không có thời gian.

Bỗng nhớ câu hát của dân tộc nào đó ở châu Phi mà Thomas Friedman dẫn ra trong sách của ông:

Mỗi buổi sáng thức dậy, chú ngựa vằn biết rằng cơ hội sống sót của chú là phải chạy nhanh hơn con sư tử chạy nhanh nhất.
Mỗi buổi sáng thức dậy, con sư tử biết rằng cơ hội sống sót của nó là phải chạy nhanh hơn chú ngựa vằn chạy chậm nhất.
Vì vậy, bất kể bạn là ai, hãy bắt đầu ngày mới bằng cách tập chạy.



TITLE: Something old ...
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 11/19/2011 07:02 am
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


A Teacher's Lesson

There is a story many years ago of an elementary teacher. Her name was Mrs. Thompson. And as she stood in front of her 5th grade class on the very first day of school, she told the children a lie. Like most teachers, she looked at her students and said that she loved them all the same.
But that was impossible, because there in the front row, slumped in his seat, was a little boy named Teddy Stoddard. Mrs. Thompson had watched Teddy the year before and noticed that he didn't play well with the other children, that his clothes were messy and that he constantly needed a bath. And Teddy could be unpleasant. It got to the point where Mrs. Thompson would actually take delight in marking his papers with a broad red pen, making bold X's and then putting a big "F" at the top of his papers.
At the school where Mrs. Thompson taught, she was required to review each child's past records and she put Teddy's off until last. However, when she reviewed his file, she was in for a surprise.
Teddy's first grade teacher wrote, "Teddy is a bright child with a ready laugh. He does his work neatly and has good manners. He is a joy to be around."
His second grade teacher wrote, "Teddy is an excellent student, well liked by his classmates, but he is troubled because his mother has a terminal illness and life at home must be a struggle."
His third grade teacher wrote, "His mother's death has been hard on him. He tries to do his best but his father doesn't show much interest and his home life will soon affect him if some steps aren't taken."
Teddy's fourth grade teacher wrote, "Teddy is withdrawn and doesn't show much interest in school. He doesn't have many friends and sometimes sleeps in class."
By now, Mrs. Thompson realized the problem and she was ashamed of herself. She felt even worse when her students brought her Christmas presents, wrapped in beautiful ribbons and bright paper, except for Teddy's. His present which was clumsily wrapped in the heavy, brown paper that he got from a grocery bag.
Mrs. Thompson took pains to open it in the middle of the other presents. Some of the children started to laugh when she found a rhinestone bracelet with some of the stones missing, and a bottle that was one quarter full of perfume. But she stifled the children's laughter when she exclaimed how pretty the bracelet was, putting it on, and dabbing some of the perfume on her wrist.
Teddy Stoddard stayed after school that day just long enough to say, "Mrs. Thompson, today you smelled just like my Mom used to." After the children left she cried for at least an hour. On that very day, she quit teaching reading, and writing, and arithmetic. Instead, she began to teach children.
Mrs. Thompson paid particular attention to Teddy. As she worked with him, his mind seemed to come alive. The more she encouraged him, the faster he responded. By the end of the year, Teddy had become one of the smartest children in the class and, despite her lie that she would love all the children the same, Teddy became one of her "teacher's pets."
A year later, she found a note under her door, from Teddy, telling her that she was still the best teacher he ever had in his whole life. Six years went by before she got another note from Teddy. He then wrote that he had finished high school, third in his class, and she was still the best teacher he ever had in his whole life.
Four years after that, she got another letter, saying that while things had been tough at times, he'd stayed in school, had stuck with it, and would soon graduate from college with the highest of honors. He assured Mrs. Thompson that she was still the best and favorite teacher he ever had in his whole life.
Then four more years passed and yet another letter came. This time he explained that after he got his bachelor's degree, he decided to go a little further. The letter explained that she was still the best and favorite teacher he ever had. But now his name was a little longer - the letter was signed, Theodore F. Stoddard, M.D.
The story doesn't end there. You see, there was yet another letter that spring. Teddy said he'd met this girl and was going to be married. He explained that his father had died a couple of years ago and he was wondering if Mrs. Thompson might agree to sit in the place at the wedding that was usually reserved for the mother of the groom. Of course, Mrs. Thompson did. And guess what? She wore that bracelet, the one with several rhinestones missing. And she made sure she was wearing the perfume that Teddy remembered his mother wearing on their last Christmas together.
They hugged each other, and Dr. Stoddard whispered in Mrs. Thompson's ear, "Thank you Mrs. Thompson for believing in me. Thank you so much for making me feel important and showing me that I could make a difference."
Mrs. Thompson, with tears in her eyes, whispered back. She said, "Teddy, you have it all wrong. You were the one who taught me that I could make a difference. I didn't know how to teach until I met you."



TITLE:
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 11/18/2011 04:23 pm
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


 Đời có câu:
Nhất tự vi sư, bán tự (cũng) vi sư

Nghĩ mình:
20/11 nằm thu lu ở nhà

Ngẫm ra là:
Mình ít học.


Dù đời ô trọc

Phận học trò
Không viết được một phải viết được hai

Với lại:
Không mày đố thầy dạy ai

Nên chăng chữ phải một vài?


Rằng:

Các Thầy các Cô ơi
Em cảm ơn các Thầy Cô lắm
Mong Thầy Cô đường xa bớt nặng
Gánh lửa đi truyền lại cho đời

Cho con chữ chẳng chơi vơi ...



TITLE: Dâm thư
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 11/14/2011 05:04 pm
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


 Cái tittle hơi bị ... giật, hehe.

Bắt đầu từ nhà bác Đông A.

Những ai vào nhà bác ấy chắc đều hiểu thâm ý chủ nhà.

Nhưng thôi, chuyện phường quan lại dốt nát không đáng bàn đến.

Chỉ là giật mình tìm đọc Phép đọc Mái Tây của Thánh Thán.

May là mình chưa đến nỗi không biết đến chuyện Mái Tây. Tuy nhiên nếu nói là biết thì cũng khí xấu hổ.

Biết của mình không khác người người biết chuyện Thị Kính Thị Mầu mà mấy ai biết

Nay tư mai đã là rằm
Ai muốn ăn oản thời năng lên chùa
...

Biết của mình không hơn kẻ biết Vương Thuý Kiều của Thanh Tâm tài nhân hơn là 

Thiện căn ở tại lòng ta
Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài

của cụ Nguyễn.

Hấp dẫn nữa là lời bình của Thánh Thán.

Con người tài hoa mà số phận bi thảm. Đến độ mới sinh ra miếu Thánh Khổng đã phát tiếng thở dài, vận cả vào tên.

Không biết hậu sinh những kẻ xưng xưng phê bình này nọ có học được Phép đọc chăng?


Nên nói rằng dâm (thư) không hẳn ở thư mà ở người (đọc) vậy.



TITLE: Buổi sáng
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 11/01/2011 06:54 am
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


 Trên đường đi làm thấy một cô bé vừa đi bộ vừa khóc. Quá một quãng chợt nghĩ ra: hay là, mới mất xe đạp?!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét