Thứ Ba, 7 tháng 11, 2017

2011 Jun

TITLE: Nợ
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 06/27/2011 03:30 pm
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


 Mình, vốn dốt nát về tiền bạc nói riêng và tài lộc nói chung, nên chỉ cần nghĩ đến chữ nợ là thấy kinh kinh.

Nhưng ở đây mình định nói về nợ kiếp trước.

Hôm trước có khoe là xác định được một chủ nợ của mình từ kiếp trước. Ông hàng xóm.
Chuyện nói rồi thôi không nhắc lại. Với nữa món nợ này (hy vọng) mình trả đã gần xong. Vì sáng nay nhà đó đổ mê cuối cùng. Hihi.

Song, thật là, ngày vui ngắn chẳng tày gang.
Đi được từ nhà đến công ty lập tức xuất hiện chủ nợ mới.

Cũng từ kiếp trước, đương nhiên.

Đó chính là sếp.

Nhớ cách nay hơn 10 năm, sếp kéo mình về làm một cái chức gọi là trợ lý giám đốc. Hại mình mấy năm liền sống không ra sống, chết chẳng ra chết. Vất vưởng ngắc ngoải mãi mới được trở lại làm người.

Lần này, sếp lại rủ mình tham gia dự án. Rõ là nợ trả chưa hết mà. Huhu.

Có nợ thì phải trả. Nhưng không thể thế chấp lòng tự trọng của mình được.



TITLE: X-men
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 06/26/2011 08:45 am
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


Mình thích X-men.



Nói cho rõ hơn mình thích hình tượng mutants qua loạt phim X-men.

Không phải mình thích những siêu nhân hay anh hùng.
Không phải mình thích những trai đô hay gái đẹp.
Không phải mình thích những pha hành động đẹp mắt hay kỹ xảo hoành tráng.

Truyện tranh X-men, với lịch sử trên dưới 50 năm, để lại một số lượng lớn các nhân vật. Nhiều hơn nữa là các chi tiết, tình huống gay cấn. Các nhân vật không bị đóng khung trong những khuôn mẫu cứng nhắc chính - tà, đúng - sai, thiện - ác.
Điều này là một thách thức cho những cái đầu xung quanh mình, vốn thường nghi ngờ hành động tốt của một người xấu và không chấp nhận hành động xấu của một người tốt.

Phim X-men mới có mấy bộ, trong thập kỷ đầu thế kỷ 21 mà thôi. Và cũng chỉ tóm lược, kết hợp được dăm nhân vật nổi bật nhất của thế giới X.

Mấy đứa thỉnh thoảng lại thắc mắc, sao anh có thể biết nhiều chuyện (linh tinh!?) như vậy? Hihi, tình cờ thích thì tình cờ nhớ vậy thôi.
Nhưng bây giờ mình bắt đầu lẫn lộn giữa các dị nhân. Già rồi chăng? Mệt mỏi quá rồi chăng?
Và mình còn phát hiện ra một điều nữa. Mình bắt đầu có dấu hiệu nói lắp.
Phải tìm phương pháp hạn chế phát ngôn thôi. Từ bỏ giấc mơ hùng biện. Hehe.


Thôi, linh tinh tý, nhân Chúa Nhật. Mà là Chúa Nhật cuối cùng của tháng Sáu. Tháng Bảy tới với chút đặc biệt: 05 lần hiện diện trong cùng một tháng của bộ Friday - Saturday - Sunday.
(Xen giữa chúng sẽ là 04 tuần làm việc: 5 x 3 + 4 x 4 = 15 + 16 = 31, chỉ là một tháng 31 ngày (Jan, Mar, May, Jul, Aug, Oct, Dec) bắt đầu bằng Thứ Sáu mà thôi).



Tý nữa quên, mình thích các dị nhân bởi tính nhân văn cao của họ.

Đối lập với thú tính của loại gọi là người (nhân???)



TITLE: Lạ!
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 06/24/2011 05:49 pm
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:



Đáng sợ gì hơn cả


Tại lầu sách nhà kia có con hồ tinh không hiện hình ra bao giờ, nhưng thường vẫn hay trò chuyện. Chuyện nói rất lý thú, ai nghe cũng phải phục.

Một hôm, tân khách họp đông, họ mời rượu ước với nhau rằng:

“Ai sợ gì thì phải nói, mà nói vô lý thì phải phạt rượu”.

Bấy giờ, cử toạ lần lượt nói,
 nào sợ người học rộng,
 nào sợ người nhà giàu,
 nào sợ người quan to,
 sợ người nịnh giỏi,
 nào sợ người khiêm tốn quá,
 sợ người lễ phép câu nệ quá,
 nào sợ người thận trọng ít nói,
 sợ người hay nói nửa chừng ...

Sau cùng hỏi đến hồ tinh, thì hồ tinh đáp: ta chỉ sợ hồ tinh.

Ai nấy đều cười, bảo rằng: “Người ta sợ hồ tinh mới phải, anh là đồng loại can gì mà sợ? Phạt anh một chén rượu”.

Hồ tinh cười nói: “Thiên hạ duy có đồng loại là sợ nhau. Con cùng cha mới tranh gia sản; gái cùng chồng mới hay ghen tuông; kẻ tranh quyền nhau, tất là quan lại đồng triều, kẻ tranh lợi nhau tất là lái buôn một chỗ. Bức nhau thì trở ngại nhau, trở ngại nhau thì khuynh loát nhau. Nay lại còn người bắn con trĩ thì dùng con trĩ làm mồi, không dùng con gà, con ngỗng, người săn hươu thì dùng con hươu làm mồi, không dùng con dê, con lợn. Phàm những việc phản gián đều là phải dùng đồng loại cả. Cứ thế mà suy thì tài nào mà hồ chẳng sợ hồ?

Cử toạ đều cho câu nói của hồ tinh là xác đáng.

(Duyệt Vi)



Chuyện trên, tuy được nói bởi hồ tinh, nhưng chẳng có gì là lạ.

Phàm có mâu thuẫn quyền lực (and / or) lợi, sao khỏi tranh giành? Chẳng phải đó là quy luật lựa chọn (hay tự đào thải) của tự nhiên? Nhờ vậy mà bao loài động vật tồn tại?

Loài người cũng chỉ là một loài động vật. Chuyện tranh giành dân tộc nào cũng có.

Nhưng cứ tranh giành lại nghĩ đến chuyện cầu viện bên ngoài như dân tộc kia, thì chắc không nhiều lắm?

Đó là còn chưa kể đến chuyện cầu viện ai kia chứ. Cứ đi xin xỏ anh hàng xóm to con xấu bụng.

Mà nếu cứ đọc sử thì dễ nhận thấy, mấy phe cầu viện toàn thua. Điều này có thể chứng minh một cách khoa học. Vì vốn dĩ thắng được ắt anh hàng xóm chiếm luôn, cần gì đếm xỉa đám cõng rắn rước voi.
Và thực tế cũng đã chứng minh. Không chỉ một hai mà hơn vài nghìn năm có lẻ.

Lạ là, biết vậy sao không sớm tránh đi?
Cũng chẳng gây thù hằn làm gì, nhưng cứ xưng tụng anh cả anh hai bạn tốt chả hóa hèn lắm?



TITLE: Home coming
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 06/22/2011 07:06 pm
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


Về nhà

Tôi đã trở về,
tôi đã bước vào dưới vòm cổng và đang nhìn quanh.

Đây là mảnh sân ngày xưa của cha tôi.
Vũng nước ở chính giữa.
Những đồ vật cũ kỹ vô dụng chất đống lên nhau làm choán hết những bậc cầu thang lên tầng gác.
Con mèo lấp ló sau dãy lan can.
Một miếng giẻ rách, trước kia đã có lần cuộn quanh một cây gậy trong một trò chơi, bây giờ đang phất phơ trong gió.

Tôi đã về đến nhà.
Ai sẽ ra đón tôi?
Ai đang đợi sau cánh cửa bếp?
Khói đang bốc lên từ ống khói, cà phê đang được pha cho bữa ăn tối.
Mi có cảm thấy thân thuộc, thoải mái như đang ở nhà của mình không?

Tôi không biết,
tôi cảm thấy rất bối rối.

Đây là nhà của cha tôi,
nhưng mỗi đồ vật đều đứng lạnh lùng bên cạnh một đồ vật khác, như thể nó chỉ chăm chú vào những chuyện của riêng nó, những chuyện có phần tôi đã quên, có phần tôi chưa hề biết đến.
Tôi có ích lợi gì cho chúng, có ý nghĩa gì đối với chúng,
dù ngay cả khi tôi là đứa con trai của cha tôi, người nông dân già nua?
Và tôi không dám gõ lên cửa nhà bếp, tôi chỉ lắng nghe từ một khoảng cách, đứng thẳng lưng, với một dáng điệu nghiêm chỉnh để khỏi bất ngờ bị xem là một tên nghe lén.
Và bởi tôi đang lắng nghe từ một khoảng cách, tôi không nghe gì cả ngoài tiếng tích tắc mơ hồ của chiếc đồng hồ treo tường vọng lại từ những ngày thơ ấu,
nhưng có lẽ tôi chỉ nghe trong ý nghĩ.
Bất cứ điều gì khác đang xảy ra trong bếp là bí mật của những ai đang ngồi ở đó, một bí mật họ che giấu trước tôi.
Càng ngần ngừ trước cửa lâu chừng nào, tôi càng trở nên xa lạ chừng ấy.
Điều gì sẽ xảy ra nếu bây giờ có ai mở cửa và hỏi tôi một câu?
Chẳng phải chính tôi lúc ấy sẽ ứng xử như một kẻ muốn giữ bí mật của riêng mình hay sao?

(Franz Kafka)



TITLE: Lại lan man ... đọc ...
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 06/21/2011 05:38 pm
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


 ...
Nói về cái sự đọc, thật sự mình hơi bị kính nể bác Goldmund. Và "hội" của bác ấy.
Hôm nay không hiểu sao không vào được nhà bác ấy. Chỉ nhớ mang máng hôm trước bác ấy có bảo: bây giờ mà nói đang đọc truyện kinh điển thì xấu hổ lắm.

Bỗng nhiên nổi máu. Kệ. Đằng nào nết đọc của mình cũng đã xấu rồi. Thì cho nó xí luôn một thể. Hehehe.

Thoạt tiên nghĩ đến Dostoyesky. Thâm tâm hơi chán, không muốn đọc về dân tộc Nga nữa. Nhưng lại nghĩ, mình được mấy nỗi mà bảo ngán. Bèn cố gắng tải Anh em nhà Karamazov. Dạo này sao vào VN Thư quán khó quá. Mà đọc trên laptop thì đau mắt mỏi cổ. Cuối cùng trầy trật mãi cũng tải được về iPad. Lạ là bao nhiêu truyện đọc được, trừ đúng truyện này. Cứ mở truyện ra là thoát luôn. Hoặc chỉ đọc được dăm trang thì thoát.
Vậy là không đọc được.

Đang buồn tình thế nào lại nhìn thấy Bàn về nhà nước của bác Lê-nin. Bụng bảo dạ: đọc xem được không. Được. Mà không được. Xưa nay chả hiểu bác ấy giỏi giang thế nào, mà bài này kém thế. Tất nhiên mình hơi vô lễ vì phán sau những cả trăm năm.
Bác ấy phân tích lịch sử để chứng minh nhà nước chỉ để phục vụ giai cấp bóc lột. Song le bác không định thủ tiêu nhà nước. Mà muốn thay đổi chủ thể của nhà nước. Bằng phe của bác ấy, đương nhiên (!?).
Bác quên rằng nói như bác thì chẳng bàn làm gì cho mất công. Thực tế chứng minh phe bác ấy còn sử dụng nhà nước làm bao chuyện nhiều lần tàn bạo hơn. Đời.



Hôm nay nhiều việc. Cũng khá thoải mái vì toàn việc chuyên môn. Không dính dáng linh tinh là đỡ nặng đầu.
Về. Ăn món yêu thích. Và khoe chuyện mới đọc.
Giờ. Đọc chuyện khác. Hihihi.



TITLE: Alien countdown
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 06/20/2011 06:16 pm
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


...

District 9

Super 8

...



TITLE: Người ta ngừng học từ bao giờ?
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 06/16/2011 06:36 pm
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


 Mình làm cho DNNN.

Sếp bảo: muốn làm việc chẳng ai cho làm!

Mình trả lời: không chừng tới khi cờ đến tay anh chẳng phất được!

Chuyện xảy ra đã lâu.



Bữa nay mình với sếp làm việc.

Sếp nói a nói b nói c.

Mình hỏi: anh căn cứ vào đâu?

Sếp: thằng A thằng B thằng C bảo.

Mình cáu: đừng tin thằng đéo nào, đọc đi!


***

Mình làm cho công ty tư nhân.

Giám đốc trẻ hơn mình.

Nói: phải làm bài bản.

Mình bảo: thì phải làm x làm y làm z.

Hắn quên. Nhiều lần. Rất nhiều lần. Quá nhiều lần.



Hôm nay gặp việc.

Bàn xem nên làm thế nào.

Hỏi. Mình đáp: đây là vấn đề X vấn đề Y vấn đề Z.

"Thôi, chỉ có cách anh làm luôn đi!".


Ôi trời.



TITLE: Từ lớn đến nhỏ
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 06/08/2011 06:40 pm
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


 
Có làm thì mới có ăn
Không dưng ai dễ mang phần cho ta.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét