Thứ Năm, 9 tháng 11, 2017

2011 Jul

TITLE: ?
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 07/30/2011 11:37 am
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


 Cty N. muốn làm ăn bài bản.

Cũng như ông bố muốn con mình giỏi giang.

"Đ. m., tao đã bảo mày đóe được nói tục, đ. m. sao mày đóe nghe!"



TITLE: Con trâu
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 07/29/2011 06:00 pm
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


 Mài sừng cho lắm cũng là trâu
Gẫm giống chi chi thật lớn đầu
Trong bụng lam nham vài lá sách
Ngoài cằm lém đém một chùm râu
Mắc mưu đốt đít tơi bời chạy
Lại lễ bôi chuông dớn dác sầu
Nghé ngọ một đời quen nghé ngọ
Trăm dây đờn gảy biết nghe đâu
(PCT)



TITLE: Đập đá
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 07/29/2011 05:03 pm
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


 Làm trai đứng giữa đất Côn Lôn
Lừng lẫy làm cho lở núi non
Xách búa đánh tan năm bảy đống
Ra tay đập bể mấy trăm hòn
Tháng ngày bao quản thân sành sỏi
Mưa nắng càng bền dạ sắt son
Những kẻ vá trời khi lỡ bước
Gian nan chi kể sự con con
(PCT 1907)



TITLE: Marilyn Monroe và ...
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 07/25/2011 03:16 pm
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


Copied từ blog của Vũ Quý Hạo Nhiên.
















TITLE: Cờ tướng
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 07/20/2011 05:02 pm
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


Một ông tướng lác đứng trong cung
Sĩ tượng khoanh tay, chẳng vẫy vùng
Pháo dở hai cây nằm dưới góc
Tốt đau năm chú đứng bên sông
Lờ khờ cặp ngựa đi tam cố
Lạc xạc đôi xe chạy tứ tung
Đương cuộc ai xui mê đến thế
Họa là tiên xuống giúp cho cùng.
(PCT)




TITLE: Con cháu chúng ta thật giỏi (không phải Azit Nexin)
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 07/18/2011 07:16 pm
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


  Từ khóa: vẽ bậy vào sách gióa khoa.
















TITLE: Tiểu luận về móng (vuốt) 
AUTHOR: Lãn Ông 
DATE: 07/14/2011 05:49 pm 
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: ----- 
BODY:




Sĩ tốt kén người hùng hổ
Bề tôi chọn kẻ vuốt nanh
(Bình Ngô đại cáo - Nguyễn Trãi)



Nguyên hôm qua đọc bọ Lập, thấy bọ gần đây những những lơ ngơ.
Bọ viết "Cái móng chân và con bọ cạp".
Đập chết con bo cạp mà bọ núng nao, tự biện rằng: Nó là giống bọ cạp, sinh ra để cắn người.

Bọ sai luôn.
Nó là giống bọ cạp, sinh ra để ... bị người đập chết.


Loài người là vậy.

Thường tự phụ hơn hẳn muôn loài.
Nhưng, nhanh chẳng nhanh hơn ai, khỏe chẳng khỏe hơn loài nào.
Mang trong mình giấc mơ tự bội phản. Thực ra là ghen tỵ với các giống loài khác.

Ấy là mới nói chuyện cái móng.

Muôn loài có hai xu hướng tồn tại.
Một ẩn mình. Trốn. Như tắc kè hoa.
Một đe dọa. Đuổi. Giương vuốt, nhe nanh, phùng mang, và ... hôi thối.

Người là loại thứ nhất mơ sang loại thứ hai.

Nên mới có chuyện non nửa nhân loại, tục danh "hổ cái, sư tử", giương vuốt tô đỏ tô xanh ... dọa ...




TITLE: 10 truyện cực ngắn cực hay
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 07/13/2011 06:19 pm
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


 Cả tiêu đề lẫn nội dung mình đều "cóp" từ trannhuong.com:

1. Chuyện cái vé
 
Một người cha dắt đứa con 6 tuổi đi sở thú chơi. Đến quầy bán vé, người cha dừng lại đọc bảng giá:
“Người lớn: $10.00
Trẻ em trên 5 tuổi: $5.00
Trẻ em dưới 5 tuổi: Miễn phí”
Đọc xong, ông nói với người bán vé:
- Cho tôi 1 vé người lớn và 1 vé trẻ em trên 5 tuổi.
- Con ông trên 5 tuổi à? – Người bán vé tò mò hỏi lại.
- Vâng.
- Nếu ông không nói cho tôi biết thì thằng bé được miễn phí rồi.
- Vâng, có thể không ai biết, nhưng con tôi tự nó biết.


2. Ba…

Học lớp 12, tôi không có thời gian về nhà xin tiền ba như 2 năm trước. Vì thế, tôi viết thư cho ba rồi ba đích thân lên đưa cho tôi.
Từ nhà đến chỗ tôi trọ học chừng 15 km. Nhà nghèo không có xe máy, ba phải đi xe đạp. Chiếc xe gầy giống ba…
Cuối năm, làm hồ sơ thi đại học, tôi lại nhắn ba. Lần này, sau khi đưa cho tôi một trăm ngàn, ba hỏi:
- “Có dư đồng nào không con?”.
Tôi đáp:
- “Còn dư bốn ngàn ba ạ”.
Ba nói tiếp:
- “Cho ba bớt hai ngàn, để lát về, xe có hư như lần trước thì có tiền mà sửa”.
Ba về, tôi đứng đó, nước mắt rưng rưng.


3. Mẹ và con

Con lên ba, chơi bên nhà dì, bị xe đạp ngã, trúng đầu chảy máu. Mẹ đang nấu cơm, hốt hoảng bế con chạy ngay đến bệnh viện. Hú vía. Vết thương chỉ nhẹ bên ngoài thôi. Hoàn hồn, mẹ nhìn lại mình: chân không dép, quần ống cao ống thấp, áo loang lổ vết máu. Chả giống ai! Mẹ cười.
Con lớn, mẹ bỗng bị chứng nặng tai. Lần lữa mãi, mẹ mới nhờ con đưa đi khám bệnh. Bác sĩ bảo: Để quá lâu, hồi phục thính lực cũng khó. Nhìn mặt mẹ ngơ ngẩn, con khóc.


4. Anh
Năm 18 tuổi, anh quyết định nghỉ học đi phụ hồ. Bố mẹ giận dữ, mắng “Sanh ra … giờ cãi lời bố mẹ … phải chi nó ngoan, siêng học như bé Út …”
Anh lặng thinh không nói năng gì … Bố mẹ mắng mãi rồi cũng thôi. Anh đã quyết thế!
Ngày bé Út vào Đại học, phải xa nhà, lên thành phố ở trọ. Anh tự ý bán đi con bò sữa -gia tài duy nhất của gia đình-, gom tiền đưa cho bé Út. Biết chuyện, bố thở dài, mẹ lặng lẽ, Út khóc thút thít …Anh cười, “Út ráng học ngoan …”
Miệt mài 4 năm Đại học, Út tốt nghiệp loại giỏi, được nhận ngay vào công ty nước ngoài, lương khá cao … Út hớn hở đón xe về quê …
Vừa bước chân vào nhà, Út sững người trước tấm ảnh của Anh trên bàn thờ nghi ngút khói … Mẹ khóc, “Tháng trước, nó bị tai nạn khi đang phụ hồ … lúc hấp hối, biết con đang thi tốt nghiệp, nó dặn đừng nói con biết …”


5. Cua rang muối
Khi xưa nhà còn nghèo, mẹ hay mua cua đồng giả làm cua rang muối. Cua đồng cứng nhưng mẹ khéo tay chiên giòn, đủ gia vị nên thật ngon. Thấy các con tranh nhau ăn, mẹ nhường. Các con hỏi, mẹ bảo: răng yếu. Giờ, các con đã lớn, nhà khá hơn, chúng mua cua biển gạch son về rang muối mời mẹ. Các con nói vui:
- Cua rang muối thật đó mẹ.
Rồi chúng ăn rất ngon. Riêng mẹ không hề gắp. Các con hỏi, mẹ cười móm mém:
- Còn răng đâu mà ăn?!


6. Xa xứ

Em tôi học đến kiệt sức để có một suất du học.
Thư đầu viết: “ở đây, đường phố sạch đẹp, văn minh bỏ xa lắc nước mình…”
Cuối năm viết: “mùa đông bên này tĩnh lặng, tinh khiết như tranh, thích lắm…”
Mùa đông sau viết: “em thèm một chút nắng ấm quê nhà, muốn được đi giữa phố xá bụi bặm, ồn ào, nhớ chợ bến xôn xao lầy lội… Biết bao lần trên phố, em đuổi theo một người châu Á, để hỏi coi có phải người Việt không …”


7. Đi thi

Chị Hai thi đệ thất. Ba thức dậy từ tờ mờ chở chị đi trên chiếc xe đạp cũ. Chị Hai đậu thủ khoa. Má bảo: “Nhờ Ba mày mát tay”. Từ đó, lần lượt tới anh Ba rồi cô Út – cấp II, cấp III, tú tài, đại học – Đứa nào cũng một tay Ba dắt đi thi. Giờ cả ba đều thành đạt.
… Buổi sáng, trời se lạnh, Ba chuẩn bị đi thi “Hội thi sức khỏe người cao tuổi”. Má nhìn Ba ái ngại: “Để tôi gọi taxi. Tụi nhỏ đều bận cả”.
Buổi tối, má hỏi: “Ông thi sao rồi?”. Ba cười xòa bảo: “Rớt!”


8. Thịt gà
Tạnh mưa, bọn trẻ bưng cơm đứng ăn trước cửa. Tý khoe:
- Nhà Tý ăn thịt gà.
Đêm đó, bà Tám chửi:
- Mả cha nó, nghèo mạt kiếp tiền đâu ăn gà, nó ăn gà bà, nó chết bất đắc.
Ông giáo buồn lắm, ngã bệnh, qua đời. Thương tình, hàng xóm lo ma chay. Tý hớn hở vì nhà nó đông vui.
Trời đổ mưa.
Thằng Tý la lớn:
- Con gà vô nhà, dậy bắt làm thịt ba ơi.
Mọi người nhìn theo. Thì ra, một con cóc dưới kẹt tủ đang giương mắt nhìn lên quan tài ông giáo.
(Đừng vội kết tội cho người khác bạn nhé. Hãy bao dung độ lượng và tha thứ.)


9. Chỉ có một người thôi
Người đến dự đám cưới khá đông. Ông hàng xóm gọi bác làm công đến và bảo:
- Này, anh đi xem xem có bao nhiêu người đến dự đám cưới bên ấy.
Bác làm công ra đi. Bác để lên ngưỡng cửa một khúc gỗ và ngồi lên bờ tường đợi khách khứa ra khỏi nhà. Họ bắt đầu ra về. Ai đi ra cũng vấp phải khúc gỗ, văng lên chửi và lại tiếp tục đi. Chỉ có một bà lão vấp phải khúc gỗ, liền quay lại đẩy khúc gỗ sang bên.
Bác làm công trở về gặp người chủ.
Người chủ hỏi:
- Ở bên ấy có nhiều người không?
Bác làm công trả lời:
- Chỉ có mỗi một người mà lại là bà lão.
- Tại sao vậy?
- Bởi vì tôi để khúc gỗ bên thềm nhà, tất cả đều vấp phải, nhưng cũng chẳng ai buồn dẹp đi. Thế thì lũ cừu cũng làm như vậy. Nhưng một bà lão đã dẹp khúc gỗ sang bên để người khác khỏi vấp ngã. Chỉ có con người mới làm như vậy. Một mình bà lão là người.


10. Phấn son
Tốt nghiệp đại học, ở lại thành phố đi làm.
Tháng rồi, mẹ vào thăm. Mừng và thương. Mẹ khen: “Bạn gái con xinh”.
Cuối tháng, lãnh lương. Dẫn người thương đi shopping.
Em bảo: “Mỹ phẩm của hãng này là tốt nhất. Những loại rẻ tiền khác đều không nên dùng vì có hại cho da, giống mẹ anh đó, mẹ bị nám hết anh thấy không…”
Chợt giật mình. Mẹ cả đời lam lũ, nắng gió với cái ăn, nào đã biết phấn son màu gì.
Thứ hai ngày  11/7/2011  








Nhiều truyện trong số này mình cứ thấy quen quen.
Mình không nghĩ là cực hay,
nhưng dẫu quen, mỗi lần đọc mình vẫn thấy cay cay nơi sống mũi.
Có lẽ tại tính mình vốn yếu đuối.
Và nay, tuổi cũng đã trở về già ...

Truyện ngắn. Vấn đề không ngắn.
Nhưng (lại nhưng),
mình cứ thấy nhỏ nhỏ thế nào ...

Bay cao được để mà luôn nhớ gốc
tốt hơn?
hay cứ ôm chặt lấy gốc
để rồi một ngày
gốc vẫn mất đi ...
?



TITLE: Đọc Mười ngày ở Huế 
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 07/11/2011 06:08 pm
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


Chiều Chúa Nhật, đọc một mạch hết Mười ngày ở Huế của cụ Phạm Thượng Chi.

Kể như mình cũng trải qua hơn 7 năm tuổi niên thiếu ở Huế. Nhưng nói ra thì thật hời hợt.
Đọc tiền nhân chỉ biết xấu hổ mà thú rằng: nước ta, từ đầu thế kỷ trước đến giờ, chỉ có thoái mà không có tiến. Vốn ý này ẩn sẵn trong lời cụ Phạm, khi cụ viết những dòng vào những năm đầu triều Khải Định (1918).

Nội mỗi chuyện tàu xe từ Hà Nội vào đến Huế thời ấy đã ăn đứt thời này, sau gần một thế kỷ. Chưa nói đến quãng khốn khổ thời mình ở Huế.
Không hiểu sao cứ tưởng tượng cảnh cụ Phạm du hành cùng cụ Phan (Chương Dân), mình chắc phải thú vị lắm. Rồi lại liên tưởng chuyến đi của các cụ Phan (Châu Trinh), Huỳnh (Thúc Kháng), Trần (Quý Cáp), khi các trí tuệ như thế gần nhạu.

Cụ Phạm đi Huế tuy tiếng là thăm thú nhưng thực là chứng kiến lễ Nam Giao. Dĩ nhiên, thời ấy còn chưa là những bát nháo của cái gọi là festival của những ngày nay. Ngày ấy còn là Lễ, và cái đẹp của Chân. Đức của người Huế thời ấy, lời cụ Phạm, vẫn còn cao hơn xứ Bắc một bậc. Sự bại hoại ngày nay hẳn không phải không có nguồn gốc. Cụ Phạm nhận định những nghi lễ tuy có phiền hà song phải giữ bởi đó là Hồn. Tiếc thay Hồn ấy ở đâu bây giờ.

Như nhiều người đến Huế, không thể không thăm các lăng. Ngày ấy các cụ đi thuyền từ nửa đêm và về lại cũng đến nửa đêm hôm sau. Thăm lần lượt Thiên Thụ lăng, Hiếu lăng, Xương lăng và Khiêm lăng. Cái cách rất hay này nay không thấy? Để cảm nhận được bước chân lịch sử từ thực thô sơ đến văn mỹ.
Rồi mặc dù khó khăn thời ấy, cụ Phạm cũng thăm Đại Nội, với cửu đỉnh Cao Nhân Chương Anh Nghị Thuần Tuyên Dụ Huyền.

Thật hay, cuối cùng cụ thăm Thiên Mụ. Và gặp gỡ con người. Đạm Phương nữ sĩ. Một cao tăng chùa Ba La Mật.



Thực là, đọc cổ càng thêm hoài cổ. Vì thực là, dân tộc tuột dốc không phanh.



TITLE: Nghĩ về một chữ trong thơ
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 07/08/2011 08:52 am
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:

Quốc thổ trầm luân, dân tộc tụy
Nam nhi hà sự phạ Côn Lôn?
(Phan Châu Trinh)



Xưa nay mình vẫn thường ngâm nga:
"Quốc thổ trầm luân dân tộc lụy"


Tình cờ mới phát hiện ra, mình lầm một chữ. Chữ cuối phải là tụy chớ không phải lụy.


Chữ lụy, ý hướng ngoại, phù hợp với tư tưởng cụ Sào Nam hơn.

Còn tư tưởng cụ Tây Hồ, thiển nghĩ, chữ tụy này mới thật là đắt.



TITLE: Chuyện đóng chuyện mở, chuyện kín chuyện hở
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 07/07/2011 03:32 pm
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


Chả là, mình đọc được chuyện này bên nhà bác Cavenui:
Trích:


Ngôi sao Liên Xô đầu tiên xuất hiện trên Playboy (5/1989) là chị đào Natalya Negoda. Chị này nổi tiếng chỉ nhờ vai chính trong phim “Vera bé bỏng” (Vera là tên riêng, còn có nghĩa “niềm tin”), chị là ngôi sao của 1 tác phẩm duy nhất, giống như những nhà thơ 1 bài (kiểu Minh Huệ- Đêm nay bác không ngủ), nhạc sĩ 1 bài (kiểu Đinh Nhu- Cùng nhau đi hồng binh). Chỉ nổi tiếng nhờ 1 vai diễn nhưng là cực kỳ nổi tiếng luôn. “Vera bé bỏng” đứng đầu về số vé bán ra ở Liên Xô trong năm 1988 và hình như là phim Liên Xô ăn khách nhất kể từ sau “Mát-xcơ-va hok tin vào những giọt nước mắt”. Bộ phim này ăn khách vì nó là phim đầu tiên ở Liên Xô có cảnh nóng, trước đó thì phim Liên Xô, như em có lần đã viết, “cứ trai gái hôn nhau là tàu hỏa chạy qua”. Negoda được coi là “first sex star” của Liên bang xô viết và việc chị xuất hiện trên Playboy là hoàn toàn đúng với những gì bọn em được giáo dục, được định hướng về tờ tạp chí dân chơi này.
Người Liên Xô nổi tiếng tiếp theo xuất hiện trên Playboy (11/1989) là vua cờ Garry Kasparov. Ông không khỏa thân mà khỏa tư tưởng. Ông xuất hiện trong mục interview, đúng ý bác gì ở trên là Playboy không chỉ có ảnh khỏa thân mà còn có cả bài để đọc.
Câu mở đầu ông nói với Playboy rất hay: Negoda khoe “her beautiful body” còn tôi thì khoe “my thoughts” và cả 2 thứ này đều là  những thứ không dễ được chấp nhận trong xã hội xô viết.
Nguyên văn như vầy:
Playboy: The May issue of Playboy had a pictorial on Natalya Negoda. Now here you are as the subject of the interview. With Playboy still forbidden inside the U.S.S.R., do you think the average Soviet would have been shocked to see your compatriot Natalya on our pages?
Garry Kasparov: He would be just as shocked as you would be if.if you saw a humanoid from another planet. That sort of thing just doesn’t exist here. Anyway, Natalya and I are showing different things [laughs]. But I think it’s important for us both to do this. The two things we are showing–her beautiful body and my thoughts–have been absolutely excluded from Soviet life. Intellectual life was frozen, and sexual life was, too.

Lại nữa, chả là lâu nay báo chí nhà mình ồn ào chuyện "Playboy hóa báo chí".

Rõ là, các bác nhà mình, thấy người sang ...

Báo chí nhà mình mà "hình tượng hóa" như vậy ... xúc phạm Playboy quá!



Nhưng,
nếu thực sự đặt mục tiêu Playboy hóa thật thì đáng mừng, đáng mừng.

Hoàn toàn không phải chuyện đùa, đãi bôi hay mỉa mai gì nha.

Cứ xem lại câu nói của ông Kasparov trên đây thì rõ.



TITLE: Đóng đinh nỗi buồn
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 07/06/2011 05:47 pm
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:



Nỗi buồn

của mình

lại thêm một lần nữa

trưa nay

bị đóng đinh.


Thực ra chẳng có gì mới

dưới ánh mặt trời.


Chỉ là

một lần nữa

nỗi buồn

lại bị đóng đinh.


Không bận tâm nữa.

Sẽ rảnh đây.



TITLE: Lan man ... một thứ Bảy
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 07/02/2011 06:19 pm
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


Thứ Bảy đầu tiên trong năm thứ Bảy của tháng Bảy.

Sáng đến công ty. Bật laptop. Bác Bill chẳng nói chẳng rằng. Mặc cho mình rê chuột khắp màn hình. Bấm vào đâu bác í cũng mặc.
Sốt ruột tắt lên bật xuống mấy lần. Vào được Safe mode thì đến giờ họp.

Chính xác là học. ERP.
Mình cứ có cảm tưởng cử tọa là những học sinh cấp 1 cấp 2 nghe bài giảng đại học.
Diễn giả không thật hấp dẫn, nhưng nội dung thì rõ ràng.

Có một con số khá ấn tượng: 80% số trường hợp triển khai ERP ... thất bại.

Khỏi cần bàn thêm.
Mình nghĩ H. không biết chơi cờ. Nếu chơi chắc dở lắm. Loại không tính được quá 1 nước. Cũng chả mấy đọc.

Điều kiện ban đầu để thực hiện ERP: Tầm nhìn và cam kết của lãnh đạo.



Trưa mình quyết định về. Dấu hiệu chán nản!?
Tự thưởng cho mình một chiều thứ Bảy rảnh rỗi.

Lang thang. Đạp lòng vòng. Lòng vòng.

Vẫn những sầm sập xe cộ. Vẫn những ngác ngơ khi bị tuýt còi trên tuyến đường một chiều mới.
Mấy chiếc ô tô ngần ngừ lưỡng lự giữa ngã tư trước cầu Sông Hàn. Không đèn đỏ. Chỉ có biển báo: cấm ô tô qua cầu từ 16 giờ 30 đến 18 giờ. Mình xem đồng hồ: 17 h 56.

Thực ra, buổi chiều của mình là dành cho hiệu sách.
Từ hôm Phương Nam mở cửa trở lại mình vẫn chưa vào.

Chỗ mới chật hẹp hơn nhiều. Nên các kệ sách cũng sát nhau hơn. Thế là mình lọt thỏm vào một không gian văn hóa đậm đặc.

Rảnh rỗi, mình liếc thấy mấy cái lọ nhỏ trông cứ như lọ thuốc. Phải đọc nhãn mới biết: lọ chứa những ước mơ. Ước mơ gì thế nhỉ? Của ai cơ? Lại có thể những mua cùng bán mơ ước?

Tình cờ trước khi đi có kiểm tra ví. Thấy còn tiền. Bèn quyết định bê về nhà bộ Phan Châu Trinh toàn tập. Nhà xuất bản Đà Nẵng. 03 cuốn. 480 ngàn.

Ngày trước, tủ sách của mấy bậc này nọ hay chất đầy các loại toàn tập với lại tuyển tập. Ghê lắm. Tuyền những ông nảo ông nào.

Nay mình trịnh trọng rước Cụ Tây Hồ về. Theo mình, Cụ là trí tuệ số một trời Nam những 3 thế kỷ trở lại đây.


Vòng thêm 2 vòng đường Bạch Đằng.
Sao hôm nay gặp nhiều công dân nhỏ khóc thế? Nức nở. Giàn dụa. Bên cạnh những công dân lớn hẳn là có trách nhiệm nhưng vô cùng thờ ơ.

Tiếp tục tự thưởng. Hai bắp nếp Hội An. To đùng. Dẻo ngọt.
Vẫn chưa hết một polymer xanh. (Vì loại này mà mới đây thêm 6 chú công dân xứ chuột túi nhập kho. Liên đới xứ này mà ở đây êm ru.)

Hết ngày. Đọc tý trước khi ngủ.



TITLE: Quán tính
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 07/01/2011 04:05 pm
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


  "Quán tính, trong vật lý học, là tính chất bảo toàn trạng thái chuyển động của một vật. Tính chất này hiểu nôm na là "tính ì" của vật."
Theo Bách khoa toàn thư mở Wikipedia.



Hôm qua và hôm nay, sau giờ làm, mình lại lòng vòng phố tý.
Cũng chẳng có gì hơn là bụi với khói xe.

Bắt đầu từ hôm nay, đường Lê Lợi - Phan Chu Trinh và đường Nguyễn Chí Thanh chính thức trở thành những tuyến đường một chiều.
Những tấm biển e ấp khăn voan che mặt hôm qua hôm nay đã chường mặt ra với đời.
Tội nghiệp.
Mấy ai thèm liếc qua đâu cơ chứ?

Người xe cứ sầm sập, cứ hùng hục.
Khiến mấy chú áo vàng đứng mỗi ngả tư mỏi tay khản họng.
Mà chắc một mai mấy chú mỏi mệt thì thiên hạ lại cứ ào ào, ào ào. Kể cả những kẻ hôm nay đã được nhắc nhở.

Nghe nói thời hạn nhắc nhở là hết tháng này. Tháng sau bắt đầu phạt.

Học thế cũng lâu, nhỉ?



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét