Thứ Năm, 12 tháng 10, 2017

2010 Sep

TITLE: Kẹt xe
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 09/29/2010 04:33 pm
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


 Kẹt xe là cách nói của người Nam.
Người Bắc bảo: tắc đường.

Hôm trước mới nghe bản ráp hơi nhộn tiếng Việt, tên "Tắc đường".

Thì hôm qua thấy ngay cảnh "kẹt xe". Made in Đà Nẽng xi-ti.

Nói cho có "con tằm nó ăn lá dâu" là thế này:
Sáng sớm đi làm trên đường Điện Biên Phủ. Chợt thấy bên kia con lươn vắng hoe. Chình ình giữa đường là một chiếc xe phun bê tông đồ sộ. Bên này bà con tò mò, kẻ đứng lại nhìn, người vừa đi vừa ngoái.
Mình dĩ nhiên phóng thẳng. Đến công ty gặp bác bảo vệ đang say chuyện. Rằng thì là một bà già đi xe đạp ngã vào bánh sau xe kia. Mà xe ấy thì sắt còn nát nữa là hộp sọ con người. Rằng thì là tung tóe (kinh! ...) ...
Mình lên tầng 3. Rảnh đứng ngó đường. Ngã tư Điện Biên Phủ - Hà Huy Tập cứ như (chiến trường) Điện Biên Phủ. Dòng người xe phía xảy ra tai nạn bị chặn lại, rẽ phải rẽ trái tứ tung. Mặc kệ các chú cảnh sát giao thông còi nhỏ còi to, ai cũng chiến lược vết dầu loang, lấn địch từng phân. Đến lúc địch ta nhìn nhau tiến thoái lưỡng nan. Còi xe inh ỏi không hiểu để làm gì.
Mà nhiều nhặn cho cam. Bãi chiến trường dài không đầy 30 mét. Người người một tấc không lui, một ly không nhường.
Đến lúc thông được đường, chỉ 30 giây chưa đầy nửa phút thấy mật độ xe chẳng bõ ...

Chiều đi làm về, rẽ phải vào Hà Huy Tập để sang Thái Thị Bôi. Thì lại đám đông xe với người. Phía trước là chắn đường sắt, hôm nay sao dòng người xe dài thế. Các bà các cô vô tư dừng xe nghênh ngang giữa đường Thái Thị Bôi. Báo hại mình một phen vất vả dù không hề đi về phía bị chặn.
Chạy đến Lê Độ lại gặp đám đông. Hẳn đường sắt có vấn đề? Thôi thì tự an ủi thế chưa là gì so với HN, SG.

Không biết hôm qua là ngày gì? Sao gì?

Mà rõ, tắc này ở đâu đó chứ đâu phải trên mặt đường ...



TITLE: Không biết ba trăm năm lẻ nữa ...
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 09/20/2010 05:54 pm
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


Bất tri tam bách dư niên hậu
Thiên hạ hà nhân khấp Tố Như.

Cụ đau đời quá!

Phải chi Cụ tự giải được nỗi đau của mình ngay lúc sinh thời!
Sao nỡ đem đau đớn mong truyền lại hơn ba thế kỷ?

Nay ngày mỗi ngày người ta tụng ca Cụ.
Người ta thở vắn than dài trên nỗi đau của cô gái xứ lạ.
Nói rằng lời Cụ người người hát ca từ thôn cùng ngõ hẻm.
Và rắp tạo công thức bằng trường mang tên Cụ.

Nhưng thực hiểu nỗi đau của Cụ hỏi có mấy ai?
Biết văn của Cụ được bao người?
Tự sướng rằng thuộc lòng những dòng nôm rít rát đầy điển tích, thật chăng?

Than ôi.
Cụ có chờ mong những giọt nước mắt ấy?

Mà hạn Cụ để lại hãy còn dài.
Từ ngày Cụ ra đi tính đến hôm nay mới vừa 3 vòng Lục thập hoa giáp cộng tròn 1 vòng Thiên can và khoảng 3 ngày lẻ. (Sách chép Cụ mất ngày 10 tháng 8 năm Canh Thìn, 1820).

Không biết hơn trăm năm lẻ nữa, Cụ có mong thập loại chúng sinh còn biết khóc chăng? ...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét