Thứ Sáu, 1 tháng 9, 2017

2009 Aug

TITLE: Lan man thời gian
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 08/31/2009 07:31 pm
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


 Không có nhiều thời gian, nhưng mình vẫn đạp lòng vòng tý. Gọi là thư giãn, nhân thể bát phố.
Xem cái ngày mỗi ngày. Bên kia bờ sông có một khách sạn cho lắp một cái đồng hồ số to tướng trên đỉnh. Xem chừng cái này hữu dụng gấp mấy những lòe loẹt nhấp nháy to nhỏ quảng cáo. Để dân tình ham vui hay rảnh rang hóng mát, hoặc nhọc nhằn kiếm ăn biết lúc về tổ.
Lại thấy một cột quảng cáo xé rách nội dung. Góc độ kỹ thuật mà nói là kém. Trong khi đã dùng đến cả một board vi xử lý để điều khiển. Rõ ràng thanh đại đao đã băm nát con gà. Nếu nội dung bị xé rách không phải quảng cáo cho các công ty mà mang tính xã hội thì thật không đẹp tý nào.

Ngày mai, lịch sử loài người sẽ qua 70 năm kể từ ngày nổ ra cuộc chiến thế giới sau cùng. Những kẻ thù cũ đã vượt qua mặc cảm để đến với nhau, kẻ thua cuộc đã hàn gắn vết thương, trở thành những cường quốc. Trong khi kẻ mệnh danh thắng cuộc lớn nhất vẫn loay hoay giữa vũng bùn của chính mình. Không hàn gắn nổi vết thương với các láng giềng từng bị ép buộc làm anh em.



TITLE: (ST)
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 08/28/2009 09:37 am
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


TẠI SAO PHẢI HÉT TO KHI TỨC GIẬN?
*

Có một vị hiền triết đã hỏi các đệ tử rằng:
“Tại sao trong cơn giận dữ người ta thường phải thét thật to vào mặt nhau ?”
Sau một lúc suy nghĩ, một trong những đệ tử ấy đã trả lời:
“Bởi vì người ta mất bình tỉnh, mất tự chủ!”
Vị hiền triết không đồng ý với câu trả lời, ngài bảo:
“Nhưng tại sao phải hét lên trong khi cả hai đang ở cạnh nhau, tại sao không thể nói với một âm thanh vừa phải đủ nghe ?”
Các đệ tử lại phải ngẫm nghĩ để trả lời nhưng không có câu giải thích nào khiến vị thầy của họ hài lòng. Sau cùng ông bảo:
“Khi hai người đang giận nhau thì trái tim của họ đã  không còn ở gần nhau nữa. Từ trong thâm tâm họ cảm thấy giữa họ và người kia có một khoảng cách rất xa, nên muốn nói cho nhau nghe thì họ phải dùng hết sức bình sinh để nói thật to. Sự giận dữ càng lớn thì khoảng cách càng xa, họ càng phải nói to hơn để tiếng nói của họ bao trùm khoảng cách ấy.”
Ngưng một chút, ngài lại hỏi:
“Còn khi hai người bắt đầu yêu nhau thì thế nào? Họ không bao giờ hét to mà chỉ nói nhỏ nhẹ, tại sao? Bởi vì trái tim của họ cận kề nhau.  Khoảng cách giữa họ rất nhỏ…”
Rồi ngài lại tiếp tục:
“Khi hai người ấy đã yêu nhau thật đậm đà thì họ không nói nữa, họ chỉ thì thầm, họ đã đến rất gần nhau bằng tình yêu của họ. Cuối cùng ngay cả thì thầm cũng không cần thiết nữa, họ chỉ cần đưa mắt nhìn nhau, thế thôi! Vì qua ánh mắt đó họ đã biết đối phương nghĩ gì, muốn gì ..”
*
Ngài kết luân:
“Khi các con bàn cãi với nhau về một vấn đề, phải giữ trái tim của các con lúc nào cũng cận kề. Đừng bao giờ thốt ra điều gì khiến các con cảm thấy xa cách nhau… Nếu không thì có một ngày khoảng cách ấy càng lúc càng rộng, càng xa thì các con sẽ không còn tìm ra được đường quay trở về !”



TITLE: No country for young people.
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 08/23/2009 10:05 am
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


 Một trường học nhận 15 học sinh mới là các cháu có HIV từ một trại mồ côi.

Học sinh toàn trường (thực chất là các bậc cha mẹ!) đã nghỉ học để phản đối.

15 em nhỏ phải trở về trại mồ côi trong nước mắt.

Nói rằng: xứ này có luật cấm kỳ thị.

Nói rằng: xứ này có luật giữ bí mật thông tin.

Cũng nói rằng: người dân xứ này nhân hậu, biết thương yêu giúp đỡ lẫn nhau.

...

Than ôi, xin đừng nói nữa!



TITLE: Bắc Giang 2 0 8
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 08/21/2009 09:30 pm
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


Hôm trước xem phim The taking of Pelham 1 2 3.
Con tàu rời ga Pelham lúc 1 giờ 23 phút bị tấn công, bắt con tin và đòi tiền chuộc.
Một phim thuộc loại hành động. Kiểu cổ điển.
Không phải là một phim xuất sắc.
Kịch tính không quá cao. Kết thúc cũng không hấp dẫn.
Nhưng xem được. Nói chung bình thường.

Điều mình muốn nói lại chính là sự bình thường ấy.
Không anh hùng. Chỉ là câu chuyện của những con-người-của-bổn-phận. Tròn bổn phận. Có lúc mắc lỗi. Lại có lúc làm tốt.
Khái niệm này ở xứ ta nghe chừng xa lạ. Trò lẽ ra đi mua chữ lại mua bằng. Thầy lẽ ra bán hay cho chữ thì lại buôn chữ. Bộ trưởng tranh việc của thanh tra. Blahblahblah.

Vốn không định viết chi về phim này. Nhưng tại cứ nghĩ về tin trên báo hôm nay. Vụ việc tại Bắc Giang ngày hôm qua 20 tháng 8.
Cướp tiệm vàng. Dí dao vào cổ cháu bé 21 tháng tuổi làm con tin. Kết cục con tin bị giết chết. Vì một ai đó manh động.

Giá như ai cũng được giáo dục về bổn phận của mình. Chứ không phải được giáo dục để trở thành (mà không bao giờ thành) anh hùng.



TITLE: Linh tinh ...
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 08/20/2009 09:45 pm
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


Ngồi buồn nói chuyện linh tinh.
Đó là nói theo kiểu Bắc. Còn theo kiểu Nam thì: ngồi rảnh nói nhảm. Hihi.

Chả là như thường lệ, cuối tháng Tám, trường rục rịch vào năm học mới.

Hôm qua thấy một băng rôn đỏ chói, chăng ngang đường, rằng: Chào đón các tân sinh viên khóa vừa học vừa làm năm 2009 - ... (blahblahblah ...). Vừa học vừa làm tức nhiên tại chức (trước đây). Chắc né câu "dốt chuyên tu, ngu tại chức"?!?
Vấn đề là: sao lại chỉ mừng sinh viên vừa học vừa làm thôi?

Hôm nay xuất hiện một quả còn hoành tráng hơn: Cầu vồng hình ống đỏ tươi có quạt thổi vù vù căng phồng vắt ngang đường. Phía trên còn có hai con rồng màu vàng ngắn như hai con giun đất với cặp sừng màu trắng. Giữa hai con rồng là một cục to tròn màu đỏ. Đúng thế "lưỡng long chầu nguyệt". :-D
"Chào mừng sinh viên chính quy liên thông khóa 2009-2011".

Lúc đầu nghĩ, ah, chính quy với liên thông lên tiếng rồi đây. Khiếp đại ca nên cái băng rôn bé nhỏ hôm qua cất đâu mất. :-)
Nhưng trưa đi ăn cơm về nghĩ, lẽ ra phải chính quy, (phẩy) liên thông chứ nhỉ? Nhìn kỹ thì thấy: khóa ngắn năm thế này là chỉ liên thông thôi. Thắc mắc: liên thông chính quy là sao? Còn có liên thông không chính quy nữa a?!!
Nói rằng: liên thông là con đường lấy bằng đại học của những người không thi đỗ đại học. Ây dà, vậy thi cử vất vả làm chi?

Đùa rằng: ngày mai không biết chính quy (sinh viên hệ chính quy) lên tiếng bằng cách nào đây?! Chắc phải treo khinh khí cầu quá?!!!
Không được đâu. Chính quy vốn nghèo. Lại càng không thể là bầu sữa của trường. Gọi là "hữu danh vô thực"?!?!?!

Thôi, linh tinh!
Nhảm quá.



TITLE: Một phút bực mình
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 08/18/2009 03:53 pm
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


Một phút dành cho bực mình.
Phút bực mình của ngày hôm nay.
Hôm nay có phút bực mình.

Nguyên do bắt đầu từ một cú điện thoại.
Nói mình bổ sung hồ sơ giấy tờ.
Sâu xa chút nữa tại mình đang đứng tên mua một lô đất.
Trong các thứ giấy tờ vô vàn ở xứ này được yêu cầu, có một thứ gây bực mình.
Giấy chứng nhận độc thân!

May mà mình đã từng biết đến cái giống quái thai này từ trước. Nên không đến nỗi sốc. Bản chất là trọng chứng hơn trọng cung của bộ máy hành là chính. Hệ quả thứ nhất là đá quả bóng sang sân người khác.

Dù sao mình cũng suýt thở dài: biết thế ...
Kịp hãm lại vì hình dung ra cái sự khủng khiếp mà kẻ không độc thân phải gánh.
Thôi thì, tránh vỏ dưa ráng chịu vỏ dừa ...

Nhưng ngày mai mình vẫn bướng mà học đấu pháp của cao nhân El Ingenioso hidalgo Don Quixote de la Mancha.
Nếu thất bại e phải theo lão quái AQ.
Mong không phải dùng đến độc chiêu của sư phụ Chí Phèo. Hìhì.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét