Chủ Nhật, 16 tháng 7, 2017

2007 (3)

TITLE: Entry for August 31, 2007 Tư cách
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 08/31/2007 09:33 pm
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


 Tối nay mình nghĩ lại những chuyện mắt thấy tai nghe trong 2 ngày qua và thấy buồn cười. Tiếc là không phải cười vui vẻ.
Đầu tiên là thấy các sếp nhà mình thật nhỏ mọn. Tiếp theo là mấy ống láng giềng tham đến độ cùn như cái chổi (dĩ nhiên là chổi ... cùn). Mình buồn cười vì họ đụng nhau. Thật là 49 gặp 50!
Chiều nay Khang nghi ngờ 1 điểm trong hồ sơ thầu. Mình kiểm tra lại và thấy Khang hoàn toàn đúng. Thất vọng với doanh nhân VN! Xem ra chữ Lợi lớn quá, che mất chữ Nghĩa. Đừng nói chi tới chữ Tín!
Những dự đoán (tiêu cực) của mình đã không sai. Cười. Buồn.




TITLE: Entry for August 29, 2007
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 08/29/2007 08:14 am
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


 Mấy ngày vừa qua thật là kỳ lạ!?!
Đầu tiên là cảm giác rất khó chịu, hầu như vô cớ. Rồi thấy nhiều người, trong lẫn ngoài net, lần lượt lên tiếng với nỗi buồn của mình.
Mùa Vu lan? Hay tại tối qua nguyệt thực?
Tối qua uống nhiều quá ... Chiều nay đi trực. Chuẩn bị cho một tháng 9 bận rộn. Định về thăm nhà mà ... Lại hẹn sang tháng 10 vậy. Mai dài hơn thuổng!



TITLE: Entry for August 28, 2007
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 08/28/2007 06:41 am
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


 Sáng nay lên blog sớm. Comment cho TKO xong, bỗng nhận thấy ngày hôm qua của mình cũng vậy!? Dạo này lơ đãng quá.



TITLE: Entry for August 27, 2007
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 08/27/2007 07:37 pm
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


 Chiều nay đi trực về. Mấy ngày không lên mạng. Đường truyền chậm kinh khủng!
(Tự nhiên) thấy buồn. Có lẽ vì thấy cô đơn trong cách nghĩ!? Mọi người ngụp lặn trong bể vui buồn cuộc sống. Mình đứng ngoài. Lạnh lùng. Dửng dưng.
Mình hết thuốc chữa rồi chăng?!



TITLE: Entry for August 24, 2007
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 08/24/2007 11:30 am
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


 Vừa đọc entry mới của TKO. Đó là vấn đề tự chế ngự tình cảm!
Có người bảo kẻ luôn làm chủ được tình cảm của mình là cao thủ (cool!?). Nhưng mình nghĩ điều đó thật vô nghĩa.
Chế ngự tình cảm chỉ nên đặt ra trong những tình huống sinh tử.
Còn trong cuộc sống bình thường, ta phải xử lý với những cảm xúc tiêu cực phát sinh. Như là vượt qua nỗi sợ hãi chẳng hạn. Và phải vượt qua sự bất lực của bản thân trước vô vàn thử thách của cuộc sống. Vì đoạn đường còn lại phía trước. Tự ti, mặc cảm, chán đời, ...

Nhân tiện nhớ ra thì chép luôn:
Thiên hạ có hai cái khó, lên trời khó mà cầu cậy nhờ vả người còn khó hơn.
Thiên hạ có hai cái đắng, hoàng liên đắng mà nghèo kiết khốn cùng còn đắng hơn.
Nhân gian có hai cái mỏng, giá mùa xuân mỏng mà thói đời còn mỏng hơn.
Nhân gian có hai cái hiểm, núi sông hiểm mà lòng người còn hiểm hơn.

Biết được cái khó, chịu được cái đắng, quen được cái mỏng, dò được cái hiểm, ấy là có thể ở đời được!



TITLE: Entry for August 23, 2007
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 08/23/2007 11:57 am
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


 Hôm nay gác đòn đông.
Tối qua mình có giấc mơ thú vị. Thấy mình bị ung thư, bác sĩ bảo chỉ còn sống được 9 ngày nữa. Người thân mình dĩ nhiên hoảng loạn (cứ như không phải là mơ!). Và cũng giống như không phải trong mơ, họ (trong mơ) tìm cách giấu mình điều đó. Nhưng mình (trong mơ) phát hiện ra ngay. Mình (trong mơ) thật bình thản.
Tỉnh dậy vẫn bình thản. Nếu điều đó xảy ra, mình chỉ việc tạm (vĩnh) biệt bạn bè. Vui vẻ như cày xong thửa ruộng (chuyện cày ruộng này có nhiều điều hay lắm, nhưng để khi khác nói, nếu còn có dịp ...).
Hôm qua NT hỏi về hidden Markov model. Chán cho trí thức VN. Chắc thầy của cô bé cũng chỉ biết có cái tên?! Cứ bằng cấp loạn cả lên. Còn thực chất rỗng tuếch (cái chữ này sao kỳ quá ! ...).
Thực ra rỗng kiến thức chứ đặc thứ khác. Ví mà rỗng thật, rỗng sạch (như rau sạch, thịt sạch, môi trường sạch, sống sạch, ...) thì đã tốt. Cái này Lão tử biết. Mình cũng ... nghe lóm được.



TITLE: Entry for August 22, 2007
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 08/22/2007 06:36 pm
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


 Ngày hôm nay lại thật nhiều điều bực mình. Nhưng thôi quên chúng đi cho mau giàu.

Không hiểu sao bỗng nhiên nhớ ra mấy câu này. Cũ lắm rồi, từ hồi còn học phổ thông. Mà hồi đó còn nói là của Xtalin nữa chứ

Hãy nén lấy những gì đau khổ nhất
Cho đời đỡ nhạt phút vui tươi
Lấy đau thương tô thắm nụ cười
Cho màu sắc đời thêm lộng lẫy
Vui để quên nỗi buồn khi nãy
Hãy vui lên mặc lửa cháy lòng ta




TITLE: Entry for August 21, 2007
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 08/21/2007 10:02 pm
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


 Ngày hôm nay bắt đầu từ ngày hôm qua. Nghĩa là tiếp tục ... chán.
Đã lâu mình không đọc truyện trinh thám nào. Thậm chí không hề có hứng. Nên nhìn thấy Da Vinci Code cũng chẳng thèm đọc. Thế mà nhiều khi trong đời mình cứ phải suy luận y như ... hình sự!? Hết lần này đến lần khác, sự việc cứ xảy ra theo một chiều hướng (xấu!). Vậy mà cứ tin thì ... pó tay lun
Thời nay chẳng còn vua nữa. Có chăng mấy vị "vua con". Nên mình cũng chẳng làm "ngu Trung". Nhớ mang máng câu nói thế này: vua sai mà không biết thì chẳng gọi là Trí; biết mà không can gián thì chẳng phải là Trung; can gián không dám liều chết chẳng phải là Dũng. Mình không ham gì trí với trung hay dũng. Chỉ e không cương quyết thì bất nghĩa lại bất nhân.

Sáng nay dùng "thủy ách" với Mr V. Bảo cách sống và làm việc của mình là đúng kiểu cộng sản chủ nghĩa Phân tích rất có lý. Thôi để khi khác vậy ...



TITLE: Entry for August 20, 2007 Choán
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 08/20/2007 07:01 pm
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


 Ngày hôm nay quá chán. Thực ra không có gì ghê gớm. Chẳng qua là mình lại phải đi chấm thầu thôi!
Nhớ mẩu chuyện nhỏ từ hồi còn học đại học. Kể rằng ở một nhà tù Đức (phải chăng thời Hitler?), tù nhân bị tra tấn thế này: nhiều tù nhân đứng thành một vòng tròn quanh một đống cát. Mỗi người phải xúc cát đổ sang bên cạnh về 1 phía. Người tiếp theo cũng vậy. Cho đến hết vòng quay lại người đầu tiên. Công việc không quá nặng nhọc. Nhưng tra tấn thể xác chẳng thấm vào đâu so với tra tấn tinh thần. Tù nhân nào cũng biết việc mình làm là vô nghĩa!
Mình đang bị tra tấn như vậy. Cuộc tra tấn này có lẽ kéo dài đến cuối tuần. Rồi sau đó còn nhiều thủ tục rắc rối nữa. Đây không phải là lần đầu tiên. Có chăng là lần đầu mình không ý thức được sự tra tấn!? Chỉ biết hy vọng nó sẽ là lần cuối cùng.
Cuộc họp lớp có lẽ không thành. Mọi người quá bận rộn? Hay đủ vui đủ buồn không có nhu cầu chia sẻ nữa? Mình cũng vậy? Cứ cắm cúi, cắm cúi ... sống. Hay tồn tại?
Tự mình tra tấn mình chăng?



TITLE: Tình già (Phan Khôi)
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 08/19/2007 12:40 pm
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:



Tình Già

Phan Khôi



Hai mươi bốn năm xưa, một đêm vừa gió lại vừa mưa,
Dưới ngọn đèn mờ, trong gian nhà nhỏ, hai mái đầu xanh kề nhau than thở
Ôi đôi ta tình thương thì vẫn nặng, mà lấy nhau hẳn là không đặng
Ðể đến rồi tình trước phụ sau, chi cho bằng sớm liệu mà buông nhau
Hay! Nói mới bạc làm sao chớ! Buông nhau làm sao cho nỡ?
Thương được chừng nào hay chừng nấy, chẳng qua ông trời bắt đôi ta phải vậy!
Ta là nhân ngãi, đâu phải vợ chồng, mà tính việc thủy chung?

Hai mươi bốn năm sau, tình cờ nơi đất khách gặp nhau
Ðôi mái đầu đều bạc. Nếu chẳng quen lung, đố nhìn ra được!
Ôn chuyện cũ mà thôi. Liếc đưa nhau đi rồi, con mắt còn có đuôi
.

(Tình già được đăng trên tờ Phụ nữ tân văn ra ngày 10-3-1932, đánh dấu sự ra đời của phong trào Thơ mới.)




TITLE: Entry for August 19, 2007 Quen và Lạ
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 08/19/2007 12:10 pm
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


 Sáng nay rảnh. Mới đọc linh tinh. Thấy cái tiêu đề " Vợ ơi anh bắt đầu nói dối". Của một ông bị vợ kiểm soát quá đáng. Chỉ buồn cười là ông ta có tên giống hệt mình! Mới thấy mình còn hơn chán vạn người. Như cái ông bạn cùng tên đáng thương kia.
Hôm qua đi đổ xăng. Thấy cậu đổ xăng hỏi thăm "Anh vẫn ... chứ ạ?". Mình ừ hữ trả lời. Không nhớ ra cậu ta là ai!
Đi ăn cơm quán. Thấy cô bé thu ngân quen thuộc bữa nay đối đáp với khách thật khôn ngoan. Em đã trưởng thành hơn. Tự nhiên thấy lạ.
Mình lên trường cả tháng mà không nhớ ra Nhật cũng dạy ở đó. Cho đến khi đụng cậu ta ở nhà xe sáng hôm qua. Có thêm bạn đi coffee rồi đây.




TITLE: !
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 08/18/2007 09:57 pm
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


  Ôi có những chiều buồn lặng lẽ

Thời gian ngừng chảy, mây ngừng trôi

Bâng khuâng ta thấy lòng quạnh quẽ

Như một dòng sông vắng bóng người.


Hoàng hôn phủ tím bến bờ xa
Thấp thoáng trong sương những nếp nhà
Chiều lại dâng buồn trong khóe mắt
Đăm đăm theo những tháng ngày qua.

Chao ôi ai đó là thi sĩ

Có đến cùng ta khoảnh khắc này

Chiều ấy như muôn chiều lặng lẽ

Thoáng qua như một cánh chim bay.


(Không nhớ ...)




TITLE: Entry for August 18, 2007
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 08/18/2007 10:19 am
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


 Hôm qua đi trực về. Uống có mấy chai mà thấy nhức đầu. Có lẽ tại vì Mr H. "Mày thấy bác ngon không? Chúng nó toàn quân lởm khởm!".
Đọc báo thấy thiếu úy công an múa kiếm đại náo sân bay chẳng bị làm sao. Ai cũng cười. Và dường như ai cũng biết trước kết cục đó. Con vua vẫn tiếp tục làm vua.
Bạn bè email tháng 9 Bá Khôi về chơi. Xem ra họp lớp mình là một điều khó khăn!?!
Kế hoạch đi chơi weekend lại không thực hiện được.



TITLE: Entry for August 14, 2007
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 08/14/2007 07:32 pm
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


 Ngày hôm nay đạt được một số kết quả khả quan trong công việc. Có thể thời gian trước mắt sẽ bận đây. Nhưng chiều xuống lại thấy buồn.
Có thể buồn vì VEF Report? Bản báo cáo quá xác đáng về một thực trạng vĩ mô mà xem chừng không dễ vượt qua.
Cũng có thể buồn vì mấy bài báo xã hội? Từ chuyện cô dâu Việt chết trên đất Hàn, chuyện công ty nhà đất bội tín, chuyện vé cào trúng không được nhận thưởng cho đến chuyện gã công an con trời quậy tưng bừng ở sân bay ĐN mà vẫn có kẻ bênh vực.
Hay buồn vì đọc chuyện chàng cô đơn Duy Hậu? Thấy giống mình mà tủi thân!?!

Lấy bút lông tập viết chữ Tâm. Viết mãi vẫn xấu không chịu được. Thời buổi tiểu nhân đắc chí, quân tử biết lui về đâu?



TITLE: Entry for August 13, 2007
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 08/13/2007 08:56 pm
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


 Ngày hôm nay lần đầu tiên mình tham dự họp khoa. Mất tiêu buổi sáng.
Có lẽ còn quá nhiều việc phải làm. :(



TITLE: Entry for August 12, 2007 Tầm phào
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 08/12/2007 07:34 pm
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


 Chủ nhật. Chuyến đi chơi bị hủy. Ngồi nhà. Đau mắt với màn hình vi tính. Net rớt lên rớt xuống.
Quyết định lang thang.
Đầu tiên vào sân bay lấy xe. Từ ngày đi xe đạp đâm ra phải đi ... bộ nhiều! Lý do: "Đi làm vài cốc bia, anh chở, rồi anh đưa về nhà!" Thế là xe để lại cơ quan. Phải đi bộ vào lấy. Định để đến hôm giao ca, nhưng hôm đó lại tay xách nách mang. Lấy xe đạp đi một vòng hít bụi thành phố.
Công viên 29/3 đập được một đoạn rào. Đã thấy nhếch nhác. Rác rưởi tùm lum. Đoạn còn lại chắc chờ xong hội chợ mới đập? Hội chợ hàng Việt nam chất lượng cao. Mình không quan tâm đã mấy năm rồi. Chỉ là 1 cái chợ, không hơn.
Trước cửa hàng TCL đường Đông Tây có một gian hàng nhỏ quảng cáo. TV siêu mỏng. Hai em mặt hoa da phấn dúi vào tay mình mấy tờ quảng cáo. TCL không phát triển được ở VN, có lẽ do cái danh hàng TQ. Âu cũng là gậy ông đập lưng ông.
Đi quanh ĐN có 2 nhận xét: quán nhậu nhiều hơn (điều này xưa như trái đất, ai cũng biết! ), sang hơn; điều thứ 2 là chùa chiền cũng hoành tráng hơn. Chắc hẳn con người ngày càng cần được kích thích, thể xác lẫn tinh thần? Hôm nay 30, cúng vái đầy đường!
Cuối cùng, ghé hiệu sách. Mua được cuốn Lão tử Đạo đức kinh. Sách này không phải chưa đọc. Nhưng khó có thể nói là đã đọc rồi. Quyển này Hán - Việt - Anh, để nghiền ngẫm.
Thôi ăn cơm đã. Hết ngày.



TITLE: Entry for August 11, 2007 Weekend
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 08/11/2007 11:28 am
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


 Hôm qua là một ngày làm việc. Phù. Tối về tranh thủ ăn, tắm và lên giường. Thế mà còn bị điện thoại lôi cổ dậy "anh cho em hỏi tí ...". Sorry. Lúc khác nhá.
Sáng nay ngược lại. Trường cúp điện. Ra Sen ngồi.
Đọc blog của TKO. Entry about death! Định để lại comment. Thôi, viết ở đây vậy:

Sinh như trước sam
Tử như thoát khố
Tự cổ cập kim
Cánh vô dị lộ.

Mai đi chơi xa đây. Nice weekend!



TITLE: Entry for August 09, 2007
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 08/09/2007 06:33 pm
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


 I've attended a workshop today. It's was excellent. A beautiful day!
Yesterday evening I talked to Mr N. to the midnight. There are many things to think about.



TITLE: Entry for August 08, 2007
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 08/08/2007 08:03 pm
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


 Một ngày làm việc vui vẻ. Cho đến lúc đi về. Lại bị khóa xe. Xem ra trong xã hội này, làm việc không được khuyến khích? Kích cầu chăng? Hay chống thất nghiệp?
Nhà trường quy định làm đến 6pm. Bà giữ xe hạn cho chỉ được đến 5h. Hôm nay lại vẫn bả rút còn đến 4h30!!!
Và vì đúng giờ nên tụi mình luôn bị bả mắng!?! Khi đã lò dò ra tận nhà bả để mượn chìa khóa lấy xe về.
Cuộc sống khó khăn vậy thay?



TITLE: Entry for August 05, 2007 Bão?
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 08/05/2007 07:56 am
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


 Nắng. "Sau mưa trời lại sáng". Có lẽ bão đã tan? Không hiểu sao mình nhìn ảnh mây vệ tinh thấy bão đi vào phía nam trung bộ, mà các báo cứ quả quyết nó đang đi ra phía tây bắc?

Kết thúc 1 tuần nữa trong đời. Từ hôm bị ngộ độc ăn uống thất thường, lại k0 uống thuốc đều đặn nên cái bụng tiếp tục hành mình
Chiều nay đi trực. Tranh thủ đi hiệu sách tí.

Vạn ban giai hạ phẩm
Duy hữu độc thư cao




TITLE: Entry for August 04, 2007
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 08/04/2007 08:09 pm
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


  Chiều thứ bảy mưa rơi lả tả
Gió thu đưa cành lá xạc xào
Lòng bồn chồn chẳng hiểu vì sao
Có phải chăng tôi nhớ về quê mẹ?

Ai đã từng xa quê hương xứ sở
Những buổi chiều gió bấc âm thầm
Những đêm dài lạnh buốt giá đông
Hay những buổi lòng buồn tê tái
Réo rắt ngân nga chuông chùa vọng lại
Mới hiểu lòng những kẻ nhớ quê hương.

Mình không nhớ mấy câu này của ai. Đọc đã lâu lắm rồi. Ngày ấy còn ở nơi xa. Không hiểu sao chiều nay nhớ lại? Chẳng biết có chính xác không.
Có thể vì chiều nay là thứ bảy. Thời còn học phổ thông có nghe bài hát Chiều thứ bảy, do Chánh Tín hát.
Thứ bảy mưa. Do cơn bão số 2 đang kề sát bờ biển miền Trung. Mình ghét mưa.
Nhưng tại sao buồn? Phải chăng vì vừa qua 1 cuộc vui?
Trừ việc mưa làm ướt giày rất khó chịu thì ngày hôm nay khá vui. Giao lưu với nhóm sinh viên đến từ Seattle University. Những sinh viên này đã mất 2 năm trời để kiếm đủ kinh phí đến VN. Hoàn toàn bằng việc tự làm thêm, bắt đầu từ 0 dollars. Đủ các màu da, các ngành học khác nhau. Dẫn đầu là 2 người Việt. Giáo sư Quân hiền lành, dễ mến, còn trẻ. Và leader của nhóm, cô gái tên Hương, nói tiếng Mỹ, tiếng Việt đều rất tuyệt.
Các sinh viên ECE cũng rất tuyệt. Hai MC 1 nam 1 nữ đều gầy như hạc, bị các bạn trêu là số 11. Một cô bé xinh xắn hát khá hay (hình như bài "Tóc hát"), phong cách bốc lửa. Các màn múa, trò chơi vui nhộn. Tất cả đều tự tổ chức. Bên cạnh các bạn Mỹ càng thấy sinh viên mình bé tí!
Nhớ lại ngày mình còn ở tuổi ấy chỉ là chú gà con lạc mẹ. Mong rằng đóng góp được chút gì trên con đường ngày mai của các em!



TITLE: Entry for August 02, 2007 Lòng tin
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 08/02/2007 07:59 pm
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


 Hôm trước nghe Liên kể chuyện. Chuyện nhỏ và không liên quan đến mình. Nhưng vui. Có 1 bệnh viện như Bệnh viện Nhi đồng II ở Sài gòn giúp mình lấy lại lòng tin cuộc sống.
Xưa nay cứ bị ám ảnh bởi câu chuyện ở Bệnh viện Đà nẵng: người nông dân đưa người nhà đi cấp cứu, trong túi chỉ có hơn chục ngàn đồng, không dám ăn mà đi mua 1 gói kẹo 6000 đồng để biếu bác sĩ. Thưa các bậc ngôi cao, chức trọng, đấy là lòng tin của con người đấy!
Mình thì trải trên da thịt kinh nghiệm ở các bệnh viện Hà nội. Bây giờ đã hết tang chị. Nhưng mình thường tự nhủ: nếu mình bệnh, sẽ không ai biết, cầu trời cho mình chịu đựng được đến lúc chết mà không phải tới bệnh viện.

Hôm qua, lúc mình với Miên Thảo ra về thì cả nhà xe chỉ còn 2 chiếc. Cũng đã nhiều lần như thế. Nhưng lần này 2 chiếc xe bị khóa vào nhau, không người giữ. May có anh bảo vệ tốt bụng chở bé Thảo ra nhà cô giữ xe lấy chìa khóa, Thảo kể còn bị mắng nữa
Trưa nay 2 anh em đi ăn cơm lại thấy lại đúng cảnh ấy Thế là đành đi bộ ra quán gần. 2 dĩa cơm bình dân 10 ngàn.
Từ chiều nay không dám làm gắng nữa. Chúng em xin về sớm.



TITLE: Entry for August 01, 2007
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 08/01/2007 12:47 pm
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


 Đầu tháng. Hôm qua mình đưa "thím" đi ăn cơm. Nói đủ thứ chuyện. Công việc. Bạn bè. Gia đình. Nhận thấy xã hội ngày càng phân hóa. Khoảng cách giữa người với người như không thể lấp được?

Đọc blog, bỗng nhiên mình linh cảm là cô bạn ấy. Chính mình là người đã từ chối kết bạn. Vì lạ. Nguyên tắc của mình. Bây giờ thấy có những nét thật tương đồng. Chính là: "vô duyên đối diện bất tương phùng".



TITLE: Entry for July 31, 2007 Đấm đá
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 07/31/2007 09:15 am
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


 Sáng nay tranh thủ ghé thăm Joe. Entry nhẹ nhàng. Hơi đá tí vào thói xấu người Việt. Có ngay 2 comments cãi nhau (không cãi Joe! ). Mình không đọc tiếp nữa. Vẫn thói thường người Việt.
Đọc báo. Vẫn heo tai xanh. Vẫn biết của đau con xót. Nhưng dã man (và cũng man rợ). Chính quyền thì không làm việc. Cho đến khi bị đá vào đít. Cho đến khi dịch bệnh đã tràn lan.
Tất cả đều vô sự. Chỉ vì thiếu một chữ.
Tâm.

Bức tranh trên có lời bình thật hay. Chúng ta hãy tự bình lấy.



TITLE: Entry for July 30, 2007
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 07/30/2007 01:26 pm
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


 Hôm qua, tự nhiên có con mèo con này cứ xông vào nhà. Tam thể hẳn hoi. Nhưng gầy gò và bẩn thỉu. Và đói. Kêu liên tục.
Sau khi mình cho ăn 1 ít thì không kêu nữa. Nhưng đuổi kiểu gì cũng không chịu ra. Hôm nay mình đi cả ngày, chắc về sẽ không thấy nữa?



TITLE: Entry for July 29, 2007 Ngộ độc
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 07/29/2007 08:20 am
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


 Lại bị ngộ độc thực phẩm. Chán quá. Lần thứ 2 trong vòng hơn 1 tháng. Biết sống kiểu gì đây?



TITLE: Entry for July 24, 2007 Buồn ơi chào mi
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 07/24/2007 01:10 pm
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


 Câu này mình đọc được ở đâu ấy nhỉ? Không nhớ. Không hiểu là chào gặp mặt hay chào tạm biệt?
Mấy hôm nay công việc vui vẻ. Không hiểu sao mình cứ bị ám ảnh bởi Thôi Hiệu nhỉ?
Thoạt đầu là sự nuối tiếc:
Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ
Thử địa không dư Hoàng hạc lâu
Tinh anh thì đã đi rồi, chỉ còn phần xác thôi. Ai đó có biết cảm giác này không? Khi một cái gì đó thân thương ra đi không bao giờ trở lại.
Biết rằng không bao giờ trở lại.
Không bao giờ.
Không bao giờ ...
Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản
Bạch vân thiên tải không du du
Phá luật. Vần trắc trúc trắc. Không như nói. Như tiếng nấc. Như tiếng nghẹn. Cái còn lại thật tầm thường. Thật chán nản. Như 3 thanh hạ bình liên tiếp "không du du".
Cảnh có thể rất đẹp. Rất đẹp. Nhưng có nghĩa gì đâu? Vẫn tinh thần mây trắng lững lờ đã ngàn năm.
Tình xuyên lịch lịch Hán dương thụ
Phương thảo thê thê Anh vũ châu
Cặp láy đối lịch lịch / thê thê nghe sao buồn bã. Để rồi nâng cao đổ hết vào 2 câu kết với một thực tại: SẦU. Chiều xuống quê hương nơi đâu? Trời tối hay mắt đã nhòa? "Tình xuyên" bây giờ nổi sóng mà sao như khói.
Nhật mộ hương quan hà xứ thị
Yên ba giang thượng sử nhân sầu.



TITLE: Entry for July 23, 2007
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 07/23/2007 01:39 pm
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


 Đầu tuần. Mọi việc có vẻ suôn sẻ. Hôm qua mình cũng phát hiện một điều mới trong bài toán của chú. Đồng nghĩa với việc tiêu mất cái weekend. Không chơi bời gì cả.
Sáng nay thấy Lĩnh lên mess status "(Nhân gian) tối độc phụ nhân tâm". Bạn bè thấy lắm kẻ buồn. Bỗng nhớ Thôi Hiệu:

Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ
Thử địa không dư Hoàng hạc lâu
Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản
Bạch vân thiên tải không du du
Tình xuyên lịch lịch Hán dương thụ
Phương thảo thê thê Anh vũ châu
Nhật mộ hương quan hà xứ thị
Yên ba giang thượng sử nhân sầu




TITLE: Entry for July 17, 2007
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 07/17/2007 08:27 am
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


 Trước đây chú có ra bài toán chia bánh: cắt n nhát sao cho được nhiều lát nhất thì được bao nhiêu lát. Bài này chẳng có gì khó. Tất nhiên cũng phải tưởng tượng đôi chút, và đặt bút tính toán. Khi mình đưa kết quả bài toán trong mặt phẳng thì cũng có 1 anh chàng nóng máy đưa kết quả bài toán 3D. Chú phũ phàng kết luận anh ta sai mà không thèm nghe lời giải. Chú đúng. Kết quả 2D của mình là bậc 2 (của n) thì 3D không thể cũng là bậc 2 được! Dù sao cách làm việc của chú cũng gây sốc. Nhưng mình không hề sốc.
Bây giờ chỉ còn mình làm việc với chú. Xử lý in real time, timer interrupt (software) có vẻ như xử lý không kịp. Chú vẫn thể hiện chắc chắn như xưa: do priority không đủ ưu tiên, và do nesting trong chương trình của mình. Các lỗi đó là có thể. Nhưng liệu có chắc chắn là chỉ có thể do chúng? Chú tin tưởng ở API lib vì ... người ta không thể tạo API không đủ nhanh được.
Mình rất tò mò không biết lần này chú có đúng nữa không. Nhưng mình không đồng tình với suy luận của chú. Lần trước tiên đề của chú là toán học. Còn lần này: tiên đề là xã hội. Hai cái gốc khác nhau liệu có chung phương pháp suy luận được không?
Tất nhiên, không có gì là tuyệt đối. Tại sao niềm tin của chú lại có thể vững chắc như thế nhỉ. Trong khi niềm tin của mình thì lại lung lay.



TITLE: Entry for July 16, 2007
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 07/16/2007 01:43 pm
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


 Today something has just begun, just especially for me. I've met Sir Rector. Hoping for a nice future.



TITLE: Entry for July 13, 2007
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 07/13/2007 02:01 pm
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


 13 thứ sáu. Có phải là ngày xui k0 nhỉ?
Nhiều công việc của mình tiến triển rất thuận lợi. Chỉ có công việc với chú là bế tắc. Chú có niềm tin kỳ lạ mà mình k0 hiểu được. Nhưng bàn luận với chú k0 giúp gì được cho mình. Nếu suy luận của mình là đúng, chỉ có cách chờ đến khi chú nhận ra vấn đề. Hoặc là mình bỏ sót gì đó, hoặc là mình trình bày vấn đề quá khó hiểu?! Bó tay.



TITLE: Entry for July 12, 2007
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 07/12/2007 06:05 pm
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


 Thật bất hạnh, bỗng nhiên năm nay mình cứ nhớ ra hôm nay là ngày gì. Có lẽ tại cái tội siêng viết blog?! Đã thế thì cho cái hình này lên để đánh dấu vậy.
Mình còn phát hiện ra một con số mà 360 tự inc! Nhưng hình như nó chỉ biết inc chứ k0 biết sub để tìm ra con số thật sự. Nếu mình nhớ k0 lầm chỗ đó k0 khai year. Thú vị thật, 360 thật gallant. Bữa trước mình điền con số chẵn nên tình cờ phát hiện ra điều này.
Điểm lại, bữa nay mình khá bận rộn: 1=M (salary); 2=N; 3=cN; 4=U (new); 5=P (?); 6=L (temp). Phải giải quyết từng em một thôi.



TITLE: Entry for July 07, 2007 - Mơ bắt được hươu
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 07/07/2007 08:02 am
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


 Hôm nay là ngày của 4 con số 7. Thứ 7, ngày 7 tháng 7 năm (200)7. Mệnh danh rằng ngày rất tốt?!
Mình chưa thấy tốt gì. Lịch ghi ngày Tiểu Thử. Mình cũng thấy hơi nóng. Không phải nóng thời tiết. Chỉ vì không gian riêng bị phá vỡ. Khách quan.
Định kể lại 1 câu chuyện nhưng có việc phải đi. Hy vọng đây đúng là điều tốt!?

Viết tiếp đây. Tranh thủ khi đang ngồi chờ trong 1 văn phòng mới. Có thể từ đây sẽ bắt đầu 1 chương mới (của cuộc đời mình). Nhưng thôi, cứ nhớ lại nốt câu chuyện cũ đã.
Mẩu chuyện này mình đọc đã lâu. Hình như nó có tiêu đề là "Anh kiếm củi bắt được hươu". Cảm giác lúc đọc nó là không thích lắm. Tình cờ cách đây mấy ngày lại nhớ đến nó và thấy có ý nghĩa. Chuyện rằng:
Có anh vào rừng kiếm củi. Đột nhiên 1 con hươu hốt hoảng đâm sầm đến. Anh ta đón lấy đánh chết được ngay. Trong lòng mừng quá đâm lo nghĩ. Mới giấu hươu vào 1 chỗ thật kín. Hốt nhiên (bất ngờ như khi bắt được) lại quên ngay, không tìm ra nữa. Bụng bảo dạ chắc tại nằm mơ chứ làm gì có chuyện bắt được hươu thật. Trên đường về cứ lẩm bẩm mãi "giấc mơ" của mình.

Một anh kiếm củi khác tình cờ nghe anh ta lảm nhảm, mới theo lời thì tìm được con hươu thật. Đem hươu về nhà kể cho vợ nghe. Vợ anh ta bảo "chắc anh nằm mơ chứ ai lại có người nào như thế?". "Không biết là mơ hay thật, nhưng có con hươu thật đây, cứ xẻ thịt đã".

Anh kia về nhà vẫn còn ấm ức. Đêm nằm mơ thấy có người lấy con hươu của mình. Sáng ra theo giấc mơ quả nhiên tìm được nhà anh kia cùng con hươu chưa kịp ăn hết. Bèn kiện lên quan.

Quan xử: thật ngỡ là mơ, mơ tưởng thật. Thôi có con hươu thật đây, chia cho mỗi bên 1 nửa. Chuyện đến tai vua. Vua phán: quan lại xử án theo giấc mơ sao? Tể tướng tâu: phân biệt thật với mơ, con người không làm nổi. Cứ y án vậy.


Mới hay ở đời không dễ biết đâu cõi mê đâu bến ngộ. Mấy hôm trước mình ghé chỗ làm nhà. Chiều tối trời mưa, mấy giọt hồ xi măng vấy lên áo trắng. Chùi mãi không sạch. Bỗng gặp người quen cũ lâu ngày. Vui nên uống cũng nhiều. Tối không nhớ mình về nhà thế nào. Chỉ nhớ lúc cởi áo thấy áo sạch. Sáng mai ngồi ăn sáng cứ nghĩ mình lơ mơ thế nào áo bẩn mơ thấy áo sạch? Đến lúc lấy áo giặt hóa nó sạch thật! Vậy hôm trước việc nào là mơ, việc nào là thật?

Kể cho vui thế. Mơ thì sao mà thật đã sao.



TITLE: Entry for July 02, 2007
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 07/02/2007 10:06 am
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


 Hôm nay đầu tuần đầu tháng gì xui xẻo quá. Mình muốn bàn bạc với chú để tìm cách giải quyết tốt nhất. Không thu được gì thì chớ, lại bực mình. Điều này có ảnh hưởng tiêu cực tới mình không nhỉ? Lần sau cứ tự mày mò quách cho xong.
Về công việc thì chú sẽ không có kết quả tốt nhất. Mình làm việc một mình, một cây làm chẳng nên non. Càng ngày mình càng thấy không còn học hỏi gì được ở chú nữa. Mình sẽ cắm cúi làm việc mà không bàn luận nữa chăng?
Mà mình thì cứ thích teamwork. Môi trường làm việc hấp dẫn thì công việc mới thú vị. Chứ việc làm kết thúc là xong, thành bại có khác gì nhau?



TITLE: Entry for July 01, 2007 - Linh tinh
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 07/01/2007 11:24 am
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:


 Hôm nay chủ nhật. Lại là ngày đầu tháng. Bước sang nửa sau của năm 2007. Gần mười giờ sáng rồi. (Nhà mình không trồng hoa mười giờ. Thực ra thì chẳng có bông hoa nào cả. Trong bán kính ... m kể từ cái ghế xoay mình đang ngồi. Cả hoa thật lẫn hoa giả. Wallpaper on my laptop cũng không có hoa. Cũng không có (đến cả bóng) ... sinh vật mà người ta vẫn ví với hoa.). Tóm lại mình không định viết gì về hoa cả.
Hôm qua ngồi trên ban công (không phải nhà mình, mà là nhà hàng Sao đỏ). Nhìn dòng người ngược xuôi trên đường (thực ra xuôi nhiều hơn ngược, vì đó là đường một chiều). Đường ướt át sau mưa. Nhìn sang bên kia sông thấy nắng (nắng chiều chiếu vào cửa kính nhà cao tầng). Có cả cầu vồng. Tiếc là mình không đem theo máy ảnh. Đành nháy đỡ bằng con O2 IIs cũ vậy.
Mình không định tả cảnh. Cũng chẳng tả người. Chỉ là thấy loài người tất bật (tội nghiệp), mới nghĩ đến mấy câu chuyện vui cổ (cổ nha, đừng nghĩ bậy mấy chuyện tiếu lâm hiện đại). Định kể lại hai chuyện (nhớ gì kể nấy). Chuyện "Sai mà đúng", và chuyện "Đúng mà sai". Đáng lẽ chỉ nói đầu đề, rồi chú thích nội dung trong ngoặc đơn (()). Nhưng như thế thì bài này nhiều ngoặc quá. Móc lung tung. Bỏ ngoặc đi, ok?


Câu chuyện thứ nhất: SAI MÀ ĐÚNG.
Ngày xưa các nhà giàu có (hoặc không đến nỗi quá nghèo), khi sinh được con trai thì rất phấn khởi (những nhà nghèo cũng thế - các cụ xưa trọng nam khinh nữ nhỉ? - chỉ không đủ tiền làm như nhà giàu thôi). Nhà giàu làm sao? Ah, họ đeo lên cổ cậu bé mới sinh một miếng ngọc. Để cậu bé nghịch chơi (cho thỏa chí làm trai). Nói chữ gọi là Lộng Ngọc (nghĩa là chơi ngọc). Chữ "lộng" này của các cụ rất hay. Ngày xưa các cụ nói Lộng Nguyệt (nghĩa là chơi trăng). Không như ngày nay chỉ có Thanh Nguyệt với Thu Nguyệt thôi (xin lỗi các bạn gái tên Nguyệt nha). Thành ra các bậc có học thời ấy (nho nhã lắm) nói Lộng Ngọc là ý chỉ nhà sinh con trai. Thế sinh con gái thì sao? Kệ nó, thích chơi gì thì chơi, vứt cho nó mảnh ngói vỡ cũng được. (Xin lỗi tất cả các bạn gái nha, người kể chuyện này không có ý gì cả.). Cho nên nói chữ Lộng Ngõa (nghĩa là chơi ngói) để chỉ nhà sinh con gái vậy.
Bây giờ bắt đầu câu chuyện đây (dẫn dắt dài dòng quá). Có nhà (giàu) kia, phu nhân sắp đến ngày ở cữ. Đang mong có con (trai) nối dõi tông đường, ông chủ mới cho mời thầy bói đến (???). Bói quẻ gì? Xem sinh con trai hay con gái (ngày ấy chưa có siêu âm như bây giờ, khổ thế, mà bây giờ siêu âm cũng cấm nói trước trai hay gái - có mà cấm!). Ông chủ không những giàu mà còn có học (ngày xưa người có học thường giàu, không như bây giờ). Nên câu hỏi (hơi) văn hoa "Lộng ngọc hay lộng ngõa?"
Lão thầy bói (thường già - nên gọi là lão, còn có râu dài nữa), tuy (tự khoe) "trên thông thiên văn, dưới tường địa lý" nhưng ít đọc sách (sách thánh hiền, chứ sách bói toán ba láp thì dĩ nhiên phải đọc nhiều rồi), không hiểu ý câu hỏi. Nguy tai (như các sếp tiếp khách nước ngoài vậy), bèn trả lời đại (ngày ấy cũng có thuốc liều) "ngọc cũng chơi, mà ngói cũng chơi". Ha ha, thế thì bằng nói con họ "xăng pha nhớt" ah? Ông chủ, không những giàu và có học, mà còn có quyền thế (ngày xưa thế, người có học được làm quan nên có quyền, lại bổng lộc nhiều nên giàu, không như bây giờ). Thế thì sao? Thì lão thầy bói bị no đòn chứ sao nữa?
Không ngờ đến ngày phu nhân nở nhụy khai hoa, sinh đôi liền một trai một gái. Cả nhà vui mừng khôn xiết (lão thầy bói mèo mù vớ cá rán). Cho mời thầy bói đến xin lỗi (sorry!), đền bù (trận đòn) và thưởng hậu hĩnh (quan ngày xưa giàu mà có học nên tử tế thế, không như bây giờ). Từ đó người đời có chuyện, tuy Sai, mà Đúng, là vậy. Hết chuyện.

Câu chuyện thứ hai: ĐÚNG MÀ SAI.
Hôm nay chủ nhật. Rảnh rang nên mình con cà con kê con dê con ngỗng, hơi bị dài dòng. Chuyện thứ nhất dài quá. Lại còn muốn kể chuyện thứ hai. Sợ người nghe la ó, hứa đại "câu chuyện (thứ hai) này ngắn nhất thế giới". Mà nó ngắn thật. Ngắn đến nỗi chưa kịp kể đã hết mất rồi. Ngắn thế thì ngắn quá. Thôi, phải kể bù câu chuyện thứ ba vậy. Nhưng chỉ tính là thứ hai thôi, chuyện thứ hai (vừa kể) coi như khuyến mại.
Chuyện (thứ hai) này, (sắp kể) không vui như chuyện thứ nhất. Cũng phải thôi. Xem đề biết liền: ngược lại câu chuyện thứ nhất mà. Chuyện nhà kia (tội nghiệp) có thằng con ngỗ ngược. Ngỗ ngược sao? Nó luôn làm ngược những gì bố mẹ dạy. Thế nên lúc lâm chung, ông bố mới dặn con chôn ông nơi đáy ao sâu trước nhà. Hy vọng thằng con (ngỗ ngược) sẽ cho mình nằm nơi khô ráo. Ông bố tắt thở, thằng con hối hận lắm. Nghĩ mình từ bé đến lớn trái ý bố. Nay ước nguyện cuối cùng của bố, nỡ nào. Thế là (lần đầu tiên) hắn làm theo ý bố. (Cũng là lần cuối cùng.). Chẳng phải tuy Đúng, mà lại Sai sao? Hết chuyện nữa.

Hết cả chủ nhật. (Chưa hết, nhưng đến giờ ăn trưa. 11h25 a.m. Chiều nay có hẹn rồi.). Tháng 7 (Bảy - July) thì chỉ mới bắt đầu ...



TITLE: Entry for June 30, 2007
AUTHOR: Lãn Ông
DATE: 06/30/2007 08:14 am
STATUS: publish ALLOW COMMENTS: 0 CATEGORY: TAG: -----
BODY:



之初
本善
相近
相遠
不教
乃遷
之道
以專
...
養不教
父之過
教不嚴
師之惰
子不學
非所宜

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét